Như hạt bụi,
bên đường vương nắng hiện,
Bóng chiều xiêu,
loan cả vết hằn lên;
Trời gần đất,
sa mù quên điểm hẹn,
Mang nỗi niềm,
khao khát một đời tan.
Ta mệt mỏi,
gót dài quanh quẩn mãi,
Tìm sắc son,
một mùa cũ qua rồi;
Mong ước có,
nhưng cảnh đời trơ trọi,
Lại biến mình,
thành con vật thiêu thân.
Men rượu đó,
sao chưa mừng đã cạn,
Tóc ngã màu,
sao chưa bước đã mang;
Vì bước nhỏ,
kiếp người luôn chuyển biến,
Nên bình minh,
không níu nổi trăng ngàn.
Hơi thở đó,
mấy lần nghe nhịp gõ,
Của con tim,
mòn mỏi trước thời gian?!
Giờ ngoảnh lại,
gục đầu nghe hơi thở,
Điệu ra vào,
nghe rành rọt từng trang.
Phổ Đồng