Hồi nhỏ tôi là một đứa trẻ ốm yếu, nhút nhát và lại mau khóc mau hờn. Dù thể chất không được khỏe mạnh như bao nhiêu đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng tâm hồn tôi lại già cỗi. Một tháng ba mươi ngày, tôi nằm trạm xá hết mười đến mười lăm ngày. Ba mẹ tôi vất vả phải trực đêm trực hôm canh chừng tôi, nên cũng vì vậy mà tôi được cưng như cái trứng mỏng. Mẹ tôi không cho tôi đụng tay vào bất cứ việc gì dù nặng hay nhẹ vì sợ tôi đổ bịnh. Bạn bè cùng trang lứa vui đùa, được đi đây đi kia cùng chúng bạn thì tôi lại bị mẹ giữ tro tro ở nhà. Gió, nước gì cũng sợ tôi bị dính rồi bệnh nên khiến tôi lại càng ốm yếu thêm. Bù lại sự vất vả của ba mẹ thi tôi là đứa con út ngoan hiền. Vì tôi không phải làm gì ngoài việc đi học nên thời gian rảnh tôi tha hồ thơ thẩn đọc sách, bắt bướm, hái hoa, và đặc biệc là ngắm trăng, ngắm mây.
Trí tưởng tượng của tôi phong phú không biết kể từ lúc tôi mê ngắm trăng hay là tâm hồn tôi vốn sẳn giàu óc tưởng tượng. Ngắm trăng không chỉ là ngắm mà còn tưởng tượng những hình thù của những chùm mây lúc tụ lúc tan tạo nên các hình hài khác nhau, lúc thì con ngựa, lúc thì núi đồi, lúc thì khuôn mặt người. Vì ba mẹ tôi chăm tôi kỹ quá nên tôi thui thủi chơi một mình thay vì vui chơi với chúng bạn trang lứa. Và có lẽ vì vậy tôi trở thành một người sống nội tâm ngay từ thủa còn thơ. Bây giờ nhớ lại, không biết đây có phải là những yếu tố khiến tôi “lọt vào mắt xanh” của các vị ở cõi giới khác hay không nhưng tôi nhớ lại trải nghiệm tâm linh đầu tiên xảy ra với tôi lúc khoảng sáu, bảy tuổi.
Sau khi bị tịch thu căn nhà lớn nằm ngay trung tâm thành phố Đà Nẵng, gia đình tôi bị đuổi lên vùng kinh tế mới. Mẹ tôi mang theo một số vòng vàng nữ trang nhưng rồi tất cả cũng lần lượt ra đi để trang trải cuộc sống mới mà những năm kế tiếp rơi vào nỗi khốn khó giữa vùng núi rừng âm u. Khung cảnh sơn cước càng tạo thêm vẻ huyền hoặc nhất là những mẫu chuyện về tâm linh. Một buổi trưa đứng bóng, tôi cùng hai đứa bạn học đi ngang qua một cái cây cổ thụ sau nhà. Hồi nhỏ tôi rất sợ ma nên khi đi qua cây cổ thụ, tôi đi vô giữa để hai đứa bạn đi kè hai bên. Tôi nghĩ rằng nếu có chuyện gì thì hai đứa kế bên tôi sẽ bị trước vì tôi đã an toàn ở giữa. Cả ba đứa về nhà an toàn, không có chuyện gì xảy ra. Qua hôm sau, cái cổ tôi bị vẹo qua một bên. Tôi không thể nghiêng đầu qua lại một cách bình thường. Mẹ tôi cho uống thuốc, thoa thuốc gì cũng không hết. Đêm mẹ phải đặt tôi nằm xuống và tìm cách kê đầu để tôi có thể ngủ. Một ngày trôi qua đầy khó khăn.
Đêm thứ hai, chị tôi vừa thiếp đi thì được một người đàn bà mang bộ đồ trắng, khuôn mặt hiền từ mách bảo rằng kêu mẹ tôi đem đồ ra cúng ở cái miếu hoang nằm gần cây cổ thụ mà trưa hôm trước tôi và hai đứa bạn đi ngang qua. Người đàn bà dặn đi dặn lại với chị tôi rằng nếu mẹ tôi đem đồ cúng và xin cho tôi được khỏe lại thì tôi sẽ hết. Chị tôi tỉnh dậy thuật lại cho mẹ tôi tất cả những gì người đàn bà báo mộng. Sáng hôm sau, mẹ tôi đem nhang đèn và các vật phẩm ra cúng ở cái miếu hoang đúng với vị trí người đàn bà báo mộng. Ngay chiều hôm đó, cổ tôi bình thường và hết vẹo qua một bên . Tôi còn nhớ cảm giác sung sướng khi cổ mình không còn đau, không còn vẹo lúc nằm ngủ.
Về sau này tôi hiểu rằng vì người chị của tôi được báo mộng là người rất tín tâm vào tâm linh nên có sự cảm ứng. Cả nhà tôi mỗi lần sum họp và trò chuyện là luôn nhắc đến câu chuyện tâm linh xảy ra với tôi khi còn nhỏ. Tôi nhớ chuyện đó xảy ra với mình và nhất là cái cảm giác cổ đau nhưng tôi mơ hồ về những gì liên quan đến tâm linh, mãi cho đến khi sau này khi tôi trải nghiệm và tiếp xúc với người từ cõi giới vô hình, tôi mới chiêm nghiệm lại tất cả. Bởi vì chuyện xảy ra với chính mình nên không phải là mẫu chuyện tâm linh được truyền miệng từ người sang người kia. Và đó mới chỉ là trải nghiệm đầu tiên khi còn nhỏ bên cạnh rất nhiều trải nghiệm tâm linh khác sau này.
06.16.2025
Lê Diễm Chi Huệ