Những người có trải nghiệm tâm linh thường có cuộc chuyển hóa nội tâm không nhiều thì ít, bởi trải nghiệm tâm linh khuấy động tâm thức của họ dù muốn hay không. Đôi khi họ thấy lạc lõng bởi mọi người chạy theo nhịp sống “người trần mắt thịt”, và họ cảm tưởng như mình lạc nhịp. Thế giới của họ không còn như trước đây bởi cảm nhận của họ sâu lắng hơn về kiếp nhân sinh. Họ nhận ra cái hiểu biết hạn hẹp của họ trước đây, cái nhãn quan bị cột chặt trong đôi mắt phàm, những mớ kiến thức thế gian bị khỏa lấp bởi bao màn vô minh. Lớp lớp ô trược bám chặt thân tâm. Đôi khi họ cảm nhận nỗi cô liêu ngút ngàn, cô liêu ngay giữa những người thân, cô liêu ngay giữa cõi chợ, trạng thái bềnh bồng “sống với núi mà hồn chưa hóa núi, đôi khi lòng còn thơ thẩn một dòng sông”.
Muốn cũng không được, không muốn cũng không được. Mỗi chúng sinh đều có căn cơ riêng. Nghiệp duyên mỗi người mỗi khác. Cũng may ngày nay thời đại thông tin đã giúp phổ biến nhiều nghiên cứu, tường thuật nên càng nhiều người hiểu thêm về lĩnh vực tâm linh với nhiều đề tài sâu rộng. Dù tâm linh không là đề tài phổ cập trong dòng chính bởi nó không dựa trên nền tảng khoa học. Tuy vậy, nó mang những tranh cãi sôi nổi cho những ai muốn tìm hiểu và người từng trải nghiệm tâm linh luôn là kẻ lữ hành đơn độc.
Làm sao không đơn độc khi một mình ta sống trong không gian đa chiều? Làm sao không cô liêu khi mình chỉ có thể chia sẻ với chính mình. Cô cũng từng như bao người, tham đắm trong cõi mộng. Cô chìm đắm đến mê mờ, đến ngã quỵ cho đến khi anh, người trợ giúp vô hình vực cô dậy. Thì ra thế giới không như chúng ta thấy, chúng ta đang sống song song với thế giới vô hình, một cõi giới mà chúng ta ai ai đều phải đến. Hành trang chúng ta là sự tỉnh thức ngay trong đời sống hiện tại bằng cách này hay cách kia, với cường độ nhiều hay ít. Quay vào bên trong để cảm nhận mình, cảm nhận cuộc trần ai.
Những tưởng rằng cô là một kẻ lữ hành đơn độc đang lầm lũi bước đi giữa sa mạc mênh mông gió cát. Những hạt cát và cái nắng nóng bỏng như những cám dỗ trần gian quất vào người, thử thách cô không được gục ngã.
Trên ngút ngàn đau thương giữa mùa đại dịch, có lẽ chúng ta chợt nhận ra cái mong manh, cái vô thường của kiếp nhân sinh.
Người đi đưa tiễn người đi
Ta ngồi ngơ ngác thấy gì tử sinh?
Có cảm tưởng cô luôn run rẫy trong cảm ngộ nhân sinh, hồn muốn hòa vào hư không trong một chiều phiêu dật…
05.26.2020
Lê Diễm Chi Huệ