Thà như con tê giác…

Cô tập trở về với cuộc sống của một hành giả, điều mà cô luôn ao ước đã bao năm nay. Cô đã bắt đầu cuộc hành trình với phát nguyện đầu tiên là ăn chay trường. Đến nay đã gần bốn năm và cô mãn nguyện với thay đổi này trong cuộc sống bởi nó đã đem đến ít nhiều thay đổi trong thân tâm cô. Phát nguyện thứ hai là việc hành thiền . Đây là điều cô chưa làm tốt bởi thời gian qua cô bị chi phối và lơi là ngồi thiền.

Đêm nay, mùi trầm hương lan tỏa khắp phòng. Nhâm nhi tách trà nóng, mùi thơm của tóc quyện vào tiếng koto nỉ non đưa cô về lại với chính mình để chìm đắm trong cõi sâu thẳm. Cô nghiệm ra rằng trên con đường đi tìm lại bản lai diện mục, đôi khi mình phải bỏ bớt những hành lý không cần thiết để cuộc viễn hành nhẹ nhàng hơn.

Cô là một nghệ sĩ, một nghệ sĩ không cần sân khấu, không cần tràng pháo tay. Cô cảm thấy may mắn bởi chất nghệ sĩ, sự mẫn cảm trong tâm hồn, nhưng cũng lắm lúc nó dìm cô xuống cõi kỳ cùng để cô phải một mình hụp lặn đến rã rời. Cảm xúc của người nghệ sĩ luôn cực đoan: buồn thì buồn não ruột, sầu thì sầu vạn cổ, vui thì lãng đãng phiêu bồng . Tất cả dòng cảm xúc đó đều không tốt cho một hành giả, hay một người trên con đường trở thành hành giả. Cô phải trở về với trung đạo, không để mình quá vui, quá buồn, và cố gắng sống tỉnh thức trong mỗi phút giây. Con đường trung đạo là con đường mâu thuẩn đối với người nghệ sĩ, bởi nghệ sĩ thích “vui với gió”, “mơ theo mây” và “vơ vẩn cùng trăng”. Có cảm tưởng cô đang đi trên một chiếc cầu treo, chỉ cần mất thăng bằng là sẽ ngã. Nghệ sĩ chất khiến cho người nghệ sĩ nặng cảm xúc hơn lý trí, một điều gam go mà cô phải khắc phục dần.

Cô sợ trầm mình với vòng tục lụy không cần thiết, những cái vòng nghiệt ngã quấn chặt khiến cô chới với. Cô sợ phải cố gắng làm người khác hiểu mình, nhưng luôn vô vọng. Bỗng dưng có những điều một năm trước đối với cô rất có ý nghĩa bây giờ lại trở nên vô nghĩa. Có người một tháng trước đối với cô rất quan trọng bây giờ lại không còn quan trọng. Có những việc tuần trước đối với cố rất cần thiết bây giờ lại không còn cần thiết nữa. Buông bỏ bớt hành lý để bắt đầu cuộc hành trình là giữ cho mình cái tâm không mong không cầu, điều đó nói dễ nhưng thực hành có lẽ khó. Tuy nhiên không có nghĩa là không làm được, và đó cũng là một thử thách cho bản thân.

Điều khó nhất là nhận ra tất cả những chủng tử trong người mình, dù tốt hay xấu, và gạn lọc dần. Nhận ra để gạn lọc và để cảm thông cho mình bởi những chủng tử đã được tàng trữ bởi A lại da thức từ bao kiếp trước. Ôi, ta đã lang thang từ muôn triệu kiếp. Ngày qua ngày bắt đuổi cuộc lao lung, cuộc lao lung với muôn trùng mộng mị.

Tất cả điều cô mong ước đều đòi hỏi sự tĩnh lặng. Cô nhớ mãi lời một thiền sư ” cô liêu là hương vị của Chánh pháp”. Cái giá của tĩnh lặng bình yên đó là nỗi cô liêu. Cô liêu để có thể bay lượn trong thế giới riêng của mình, như đêm nay, một tách trà, một vầng trăng, tiếng koto nỉ non đưa cô về miền tịch lặng vô biên…Và cô sẽ tiếp tục như con tê giác một mình lầm lủi đi:

Thôi hẹn nhé
những thú vui trần thế
mấy mươi năm
in dấu cuộc tao phùng
xin giã biệt
bao đêm trường vô tận
bóng nghiêng dài
cời cợt với hư vô

Đêm yên, 05.17.2020

Lê Diễm Chi Huệ

You may also like...