Tấm vải trắng niệm quanh xác chết Người vợ hiền mỏi mệt cúi đầu Lề đường vắng lặng biển dâu Bức tường hoang dại một màu tang thương. Saigon đó ! Chán chường ngăn cách Hố giàu nghèo tai vách mạch rừng Người thì hoang phí thung dung Bao người đói rách bần cùng thiếu ăn. Còn chiếc bánh thôi đành nhường...
Trăng tròn trong vắt thoáng yêu thương Đâu đây văng vẳng khúc nghê thường Trần gian trơ trọi cành khô héo Như níu Hằng Nga xuống cung thương. Ta ngắm trăng vàng chẳng có ai Tách trà nguội lạnh đã phôi phai Hắt hiu làn gió càng thêm lạnh Thẩm cả vần thơ lẫn hình hài. Muôn thuở vầng trăng óng tơ vương Thấp thoáng giai nhân giấc mộng vàng...
Em say đắm giữa bờ không với có. Nẻo đi về thoáng mộng mãi xôn xao Ngày vẫn đến tràn lên cây huyết dụ Đỏ chan hoà như môi thắm em trao Em đừng tưởng ngả ba đời quấn quýt Là hương say tràn mãi đến vô cùng Chưa vào đời đã chết giữa mênh mông Sầu vạn kỷ cũng vàng qua mấy kiếp Thân thổ mộ, bánh xe đời...