Hoàng Nam Sơn – Vô Thường


Biết trần gian là cõi tạm,
cho nên mới tránh được vạn chữ sầu


Năm mươi năm biết dường nào
Khi ra bến giác, khi vào bến mê.
Loanh quanh tìm nẻo đi về,
tâm tư bao nỗi ê chề đa mang.
Hôm nay vẫn bước trên đàng,
Trên thinh không lặng vọng vang từng lời,
Nhớ rằng cõi tạm một đời,
Có đâu cõi thực con người điêu linh.
Ngộ ra câu nói tử sinh,
Tâm từ bi đó dứt tình u mê.
Từ bi tình dứt u mê,
Bình yên bỏ lại bộn bề sân si.
Trăm năm không thể là gì,
Đường về tám nẻo có chi là sầu,
Long lanh không đượm sắc màu,
Mà sao tô thắm cho nhau phúc này,
Ta bà bao lớp bụi dày,
Ngửa nghiêng ta giữ trên tay chút tình,
Tình yêu vùi lấp u minh,
Hương trầm nguyện ước hiển linh lòng
thành.

Hoàng Nam Sơn

You may also like...