Lữ Khách Trần Gian
Cô trở về với tịch lặng trầm mình giữa hai cõi âm dương vạn trùng cách biệt. Vén màn cửa sổ dể được nhìn thấy ánh trăng nhưng tìm hoài không thấy vì trời vừa dứt cơn mưa đêm. Trăng trốn sau làn mây phủ kín một vùng trời. Cô ngồi sà vào cây cây đàn dương cầm, đưa tay nhấc nắp đậy, gõ nhẹ vài âm thanh rồi đặt cả hai bàn...