Lữ Khách Trần Gian

livingroom

Cô trở về với tịch lặng trầm mình giữa hai cõi âm dương vạn trùng cách biệt. Vén màn cửa sổ dể được nhìn thấy ánh trăng nhưng tìm hoài không thấy vì trời vừa dứt cơn mưa đêm. Trăng trốn sau làn mây phủ kín một vùng trời.  Cô ngồi sà vào cây cây đàn dương cầm, đưa tay nhấc nắp đậy, gõ nhẹ vài âm thanh rồi đặt cả hai bàn tay vào phím đàn. Phím nhẹ tênh tạo cảm giác lâng lâng. Dường như sự yên lặng của đêm gội rửa hết gánh bèo rong của ban ngày khiến cho đàn và lữ khách hòa chung nhịp cùng thăng hoa.

Người đi đi mãi bao năm. Trăng tròn trăng khuyết lúc ẩn lúc hiện. Cô cũng như trăng: giông bão – lặn. Giông bão của thiên nhiên, giông bão của con người cũng đều chung bản chất: biến động. Cô là người cõi trên, là người không thích biến động, không thích biên giới bởi đôi khi biên giới chỉ là một làn ranh mong manh cấu tạo bởi suy luận đặt để của con người.  Cô muốn cỡi gió ôm mây xuyên lướt không trung, mở toang lồng ngực, đạp lên hữu thể và vô thể, không còn thấy hương sắc, danh tướng giữa không gian đa chiều.

Thế gian chênh vênh giữa vách núi thương – giận.  Cô muốn lắng tai nghe từng dòng huyết mạch yêu thương róch rách trong thân thể như những con suối dịu êm ồ ạt chảy ra đại nguồn. Con suối hiền hoà như dòng sông Nhật Lệ mà mẹ cô hằng kể mỗi đêm thời thơ dạị. Mẹ sợ lắm đứa con gái ut bé bỏng của mẹ mới ngày nào chập chững vào đời. Đứa con mà mẹ vẫn canh cánh ôm bên mình, giờ đã bao năm như chim xa tổ. Đứa con gái út của mẹ lúc lên non lúc xuống núi, lẩn quẩn trong cõi trăm năm lạnh lẽo.  Cô chợt da diết nhớ đến những khuôn mặt thân yêu.

Trên đổ nát điều tàn, cô niệm thoáng hương xưa, vật vờ đối bóng trên vách và ngóng hương cốt tro bay mịt mù trong khoảng không, nhắm mắt mường tượng hằng hà sa số hạt nguyên tử “ ra đi- trở về” bao kín cõi con người. Nguyên tử người xưa hẳn đang vây quanh cô với vô vàn dịu vợi. Cô liêu chạm rêu phong. Dấu yêu xưa tràn ngập mắt môi.  Con gái sông Hương thường sống với kỷ niệm, quằn quại với ký ức bất diệt. Sự bất diệt đôi khi là mạch sống, là liều thuốc kỳ diệu ru giấc nghiêng ngã, mờn cợt của nhân tình thế thái. Sự bất diệt là nỗi não nùng của năm tháng.

Cô muốn đi xa thật xa, bay cao thật cao nhưng chao ôi nghiệp mãi còn đeo.  Cô oằn mình với gánh đạo – đời để nhìn thấy nụ cười trên môi từ những tâm hồn thánh thiện trong cơn tơi tả. Cô run rẩy trước sự mong manh của vô thường, trầm u với  những hệ lụy trầm kha của kiếp nhân sinh, sướt mướt với những hạt bụi vương trên gót chân, ngụp lặn giữa cõi có – không để thấy mình bồng bềnh giữa hư vô …

Ôi! Huế buồn chi vào những ngày cuối xuân
Cho lạnh buốt xương da hồn lữ thứ
Bốn mươi năm gót mòn cuộc lữ
Đêm vẫn dài ru mãi giấc rong rêu

Và đêm nay cô lại về với “núi” nhìn trăng lặn…

04.28.2015
Lê Diễm Chi Huệ

You may also like...