Khứ Lai Ngơ Ngác Một Trời Xuân!

de6135bf-019c-4ae5-b386-644dc4a3e221

Cuối năm phố chợ xôn xao với hoa mai hoa đào rực rỡ đông đúc dòng người qua lại. Hương hoa mùa Xuân len lỏi vào từng mảng hồn tha hương lưu lạc. Người người chen nhau mua bánh trái, hoa quả để bày biện trong ngôi nhà ấm cúng của mình. Cuộc sống nữa Đông nữa Tây vồn vã với nền văn hóa và xã hội khác biệt. Vật chất thừa thải nhưng không thiếu nổi hụt hẫng. Nghi thức Xuân đôi khi diễn ra đơn giản, đơn giản đến mức cho có lệ. Kẻ đi chợ, người đi chùa. Những cú điện thoại viễn liên reng lên không ngừng cùng lời chúc tụng nhau. Cũng bánh chưng bánh tét, nhưng hồn Xuân, tình Xuân có còn chăng?

Mới đó mà nay năm cùng tháng tận!
Xuân sang phảng phất bóng gương xưa
Ôi! Những ngày xanh xa vĩnh viễn
Giờ còn đâu năm tháng mỏi ṃòn trông

Hun hút đời nhau! Thời gian lững lờ trôi bên dòng đời vội vã, không chờ đợi ai. Khi cánh chim chiều mỏi mệt bay dật dờ dưới bầu trời bao la, người con tha hương bôn ba khắp nẻo nuốt những ngậm ngùi. Hôm nay, ngày mai cứ lặng lẽ trôi. Nhìn dòng người qua lại, cô buông tiếng thở dài và dường như nghe lòng thổn thức. Buồn mênh mang ập đến…

Lại một mùa Xuân ngơ ngác trôi qua. Xuân nao nức của kẻ này không hẳn là của kẻ kia. Nhiều gia đình vui tươi chuẩn bị sum họp gia đình, rồi cũng nhiều gia đình sầu não đưa tiễn người thân ra đi:

Người đi đưa tiễn người đi
Ta ngồi ngơ ngác thấy gì tử sinh?!

Cô thấy gì bên đồi sinh tử? Thấy dòng luân chuyển phù sinh nhấp nhô nấm xương khô. Ôi những cuộc hạnh ngộ bên đời, giữa cõi nhân gian ăp ắm mộng! Vô thường run rẩy nét xanh xao. Gặp gỡ – ly tan điệp điệp trùng trùng.

Lăng xăng cùng nhân thế
Ngoảnh mặt tóc ngả màu
Bơ ngơ Xuân đến vội
Ngậm ngùi nhớ quê xa!

Cô thấy gì bên những đóa hoa xuân? Thấy khung trời cũ với khói lam chiều. Thấy cánh chim chiều nhớn nhác gọi đàn, tiếng gọi tiêu sơ giữa núi rừng bao la. Thấy dòng lệ lưng tròng vọng về cố quận. Thấy những mảnh đời rách nát, những thân xác gầy gò tiêu hao bên kia bờ đại dương. Quê xa vời vợi. Nghèo đói, khổ đau mãi chồng chất.

Đâu bạn, đâu thầy, đâu dáng mẹ già?
Ta bơ vơ lăn lóc đời viễn xứ
Chợt úp mặt nghẹn ngào ta bật khóc
Cố hương vời vợi cõi vô biên

Cô thấy gì bên những đóa hoa xuân? Thấy những cuộc chơi “vênh váo” nhân bản, những lương tri trí trá. Suối nhân tâm bào mòn. Dòng sông tạp niệm dâng cao. Đèn tuệ giác leo lét. Đạo đời không trùng lối – chênh vênh!

Ừ thôi núi mãi chênh vênh

ta ôm bến mộng

gập ghềnh lối đi

giữa xào xạc hư vô

ngoảnh mặt nhìn

xác xơ- cuộc trần thế

mộng tưởng đảo điên

đào hầm chôn chết nhân tâm

ừ thôi mây vẫn thong dong

ta buồn nghiêng ngả giữa dòng đục đen

Xuân da diết. Xuân miên viễn. Xuân mãi quay quắt với muôn trùng ký ức.

Xuân đến xuân đi là thông điệp của vô thường, là tiếng chuông tỉnh thức trong tiếng hư vọng trầm thống của một kiếp người.

Lê Diễm Chi Huệ

1/28/2016

You may also like...