Cô trở về với cõi đêm, cõi xa xưa mà cô hằng ru mình, tìm lại vài phút du thủ. Một mình trong đêm. Bóng cô hắt lên vách tường. Tóc vẫn dài xoả ôm hai vai gầy guộc. Tách trà nóng bên cạnh là vật thể luôn hiện hữu. Cô mở bản nhạc Sakura để nghe tiếng đàn Koto nỉ non, réo rắt cứa mảnh hồn rơi lả tả. Đó là thú đau thương kỳ cùng của cô! Phía bên kia phòng, ánh đèn trên chiếc piano hắt ra dịu mắt như vẫy gọi, nhưng cô chờ khuya thêm chút để không gian tĩnh lặng rồi mới đi đánh đàn. Nghe bản nhạc Sakura vài lần, cô đổi qua bản nhạc khác …
“Rằng xưa có gã từ quan lên non tìm động hoa vàng nhớ nhau”.
…”thôi thì thôi chỉ là phù vân!”
Mỗi khi cô nghe bản nhạc này, lòng cô chùn xuống. Ngôn ngữ vừa mềm mại, vừa lãng mạn vừa mang mang vừa “thoát tục” khiến hồn cô rưng rưng. Cô thấy thoang thoáng ước vọng “non cao” muôn trùng chênh vênh của mình. Lúc bồng bềnh, lơ lững, hồn phách lúc lên cao, lúc chếch choáng giữa bờ tục lụy.
“Thôi thì thôi, chỉ là phù vân!” Ừ cô đã biết, và cô vẫn biết. Cô đã thâm nhập nó từ lâu nhưng, chao ôi, vẫn vật vờ, vẫn mộng mị. Phải chăng đó là những món nợ trần gian? Những cuộc trả vay luân lưu từ vô lượng kiếp? Hay, sự trừng phạt tâm hồn của người con gái Sông Hương?
“…leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng”. Ôi da diết! Không, cô không leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng mà cô sẽ vác túi thơ dong ruỗi để làm kẻ ăn mày văn chương. Cô sẽ ngắm trái núi, chùm mây để quên đi cõi chợ với mịt mù bụi nhân sinh. Một cảnh giới mịt mùng sương khói, một phương trời lãng đãng đó đã nằm sâu trong tiềm thức của cô, có lẽ từ kiếp trước.
Phù vân một cõi hư hao
Nữa khuya chợt thấy non cao trở mình!
Đêm lắng sâu hơn kéo sự tĩnh mịch trở về với vạn vật chung quanh. Cô uống từng câu, từng chữ của bản nhạc để nghe hồn mình lảng đảng say. “Mai ta chết dưới cội đào …khóc ta nhỏ lệ …tình vào thiên thu”. Tình yêu được thăng hoa bởi sự chết chóc và ý tưởng thiên thu thật tuyệt vời! Tuy nhiên, với cô cái chết không phải là sự chấm dứt mà chỉ là sự giao thời giữa hai cõi âm dương. Tình yêu giữa hai cõi âm dương sẽ được “thanh tao hoá” và “lãng mạn hoá” vạn ngần.
Tháng ngày qua cô đã trầm mình trong những vương víu lao xao. Đêm nay cô trở về với tĩnh mặc để ý thức về sự già cỗi của thời gian không gian. Và cô tự nhủ mình: ” thôi thì thôi nhé đoạn trường thế thôi!”
Lê Diễm Chi Huệ