Về thôi bóng nguyệt đã tàn…

Ngắm nhìn tia nắng chói chang giữa trưa hè và thả hồn tan chảy theo bản hoà tấu của Mendelssohn. Nắng hạ bừng lên, những tia nắng len lỏi giữa lùm cây tạo sự dịu mắt, êm lòng. Nhiều tiết tấu khác nhau mang đến bao cung bậc cảm xúc, nghe như vỡ oà. Hồn bay bỗng, lâng lâng. Những cây nhạc cụ cùng nhau xướng lên  âm thanh bất tận, vô ngôn, chạm vào tàng thức, trỗi tiếng réo gọi, vời vợi giữa cõi mông lung. Cô đắm đuối, lặng nghe tiếng lòng đang bay nhảy, và nhào lộn trên chín tầng không.  Cái thế giới của cô, không hương không sắc, lơ lửng giữa hư không.  Đó là chốn đi về mà cô luôn da diết, da diết đến lặng người.  Dăm ba phút cô theo cùng, đùa vui, lăng xăng rồi cũng liu riu buồn tự nghìn xưa, muốn quảy gót về chốn cũ, cái chốn bình yên và lặng lờ, tịch tĩnh…

Trưa, cảm giác muốn sống chậm, gợi bao giấc mơ xưa của một thời mắc võng đong đưa. Trưa nhớ Hồ Xuân Hương với “mùa hè hây hẩy gió nồm đông”. Trưa nhớ thơ Tuệ Sỹ,  thèm đọc Bùi Giáng.  Trưa du dương với Schubert, dạt dào với Paganini, da diết với Beethoven, trầm lắng với Mozart. Thứ ngôn ngữ vô ngôn mà như mật ngữ của tâm hồn. Ôi, diệu vợi!

Cảm giác lạc lõng, run rẩy giữa biển người vẫn luôn bám lấy tâm hồn.  Khi ngồi một mình, hồn tung tăng theo bản nhạc hoà tấu là phút giây gội rửa tâm hồn.  Những phút gai góc không bảo bọc nổi tâm hồn mong manh nên lúc nào cô cũng  “chưa đi đã muốn về”.  Về để có thể lắng nghe hồn mình bay nhảy. Về để thương cây, nhớ cỏ,  hờn mây, để nghe tiếng gió tự tình trong đêm.  Về để nhìn sâu vào dòng thiên cổ, ngóng tiếng gọi hoang vu từ tiền kiếp. Về để ngắm bóng nguyệt lung linh giữa sương sa, đêm lạnh.

Về thôi bóng nguyệt đã tàn

Trăm năm mộng đổ dở dang cuộc tình

 

05.29.2018

Lê Diễm Chi Huệ

 

 

 

 

 

You may also like...