Cũng những tràng pháo tay, những lời khen tặng, những nụ cười nửa môi, những câu nói đẩy đưa bây giờ bỗng trở nên nhạt nhẽo. Cũng xiêm áo thướt tha, cũng tiếng nhạc xập xình nhưng bây giờ bỗng tẻ nhạt, tẻ nhạt và hắt hiu như chiếc lá hoen úa trên cây vào những ngày cuối đông. Chẳng mặn mà, chẳng mê say, chẳng túy lúy bởi tất cả chỉ là những phút vui vay mượn, mượn cảnh để vui như mượn rượu để giải sầu. Ta đã lang thang từ muôn triệu kiếp, ngày qua ngày bắt đuổi cuộc lao lung… Cuộc lao lung với muôn trùng giả hợp như ảo ảnh mặt hồ.
Vội hối hả quay về, soi mình trên bến Chân Như..
03.04.2018
Lê Diễm Chi Huệ