Lâu lắm cô mới xuống phố đảo quanh một vòng, rồi trở về với cõi tịch lặng bên tách trà và cảm giác lâng lâng trên chót vót cô liêu. Dường như cô liêu là hương vị của biết bao sự thăng hoa. Hạnh phúc, đối với cô thật giản dị, một tách trà nóng, khúc nhạc giao hưởng cũng đủ dẫn hồn lang thang trong hố thẳm suy tư. Ở đó, cô tung tăng, nhảy múa và ngụp lặn trong dòng cảm xúc vô ngôn mà đôi khi mãnh liệt đến lịm người. Ở đó, cô có thể thương mây khóc gió và để tâm hồn mình trần trụi, không cần vỏ bọc nào. Ở đó, cô lắng nghe tiếng lòng nỉ non theo từng nốt nhạc, lời thơ. Ở đó, cô tình tự với “người muôn năm cũ” trong mịt mù sương khói. Nhân ảnh chập chờn ẩn hiện trong mỗi phân tử, mỗi hạt bụi bay qua.
Cái “điên điên”, cái “bất cần” lúc ẩn lúc hiện. Nó nhấc cô bay bỗng chín từng không, khiến cô chuếnh choáng. Cảm giác từng thớ thịt rung đưa theo âm điệu du dương của tiếng đàn. Trầm ngâm ngắm những chiếc lá rơi trong cơn mưa lất phất cuối đông rồi nằm rũ rượi trên hiên nhà. Cô về với bến cô liêu, với hoàng hôn ứa màu huyết dụ, với tịch tĩnh màn đêm để nghe hồn mình chênh vênh trong gió:…
mặc chốn bụi xôn xao
ta không về
ừ thôi không về – áo vàng xanh áo đỏ
không xênh xang, tuý luý hớp men sầu
nhân gian ươm mộng trên tri kiến cuồng loạn
tăm tối mặt mày – huyết mạch cạn nguồn khơi
Cô về với cõi bình yên nơi có những huyết mạch uyên nguyên tuôn trào, những hương hoa sắc trời luôn quyến rũ, kích thích tâm hồn, có thể làm cô ngất ngây. Và cô, vẫn thích mình ta một cõi, thủ thỉ với hồn mình, là người tình, là tri kỷ thuỷ chung. Thương, ghét, giận, hờn như những cánh bèo rong cuốn trôi giữa vô thường:
Ta lạc hồn ta giữa chợ đời
Gục đầu ứa lệ khóc chơi vơi
Tri âm tri kỷ nào ai thấu?
Sầu vương ngơ ngác xác rã rời
Van lạy không gian xoá nỗi đau
Chiều đông rét buốt khoác tang sầu
U minh một khối tình day dứt
Vật vã tim nhàu rớt vực sâu
Chợt rùng mình vì cô đã từng đắm chìm trong dòng hư huyễn đó.
Chiều nay đông vẫn sầu vẫn lạnh, cái lạnh miên man đất trời nhưng lòng cô thấy ấm vì đã về với chốn cũ.
02.27.2018
Lê Diễm Chi Huệ