Lặng yên để thấy mình vẫn là mình

Tĩnh lặng. Nghe một khúc nhạc du dương. Dường như có chiếc lá rơi lửng.Tiếng gió xào xạc loảng dần trong hư vô. Mây nước mênh mông. Hồn chông chênh như lạc trong cõi mù sương, chập chùng với bao ý tưởng.  Lăn tăn. Đuổi bắt. Nắng hạ bừng ngoài hiên. Lòng chợt sắt se như cái giá lạnh chiều thu. Hạ vờn hư ảnh. Hạ vòi mộng mị. Hạ chôn chết lao xao của những ngày tháng cũ. Hạ mớm cô liêu trên đỉnh bình yên.

Dòng hư huyễn miên man.  Mắc võng đong đưa, ngắm những chùm hoa rực hương sắc nhảy múa theo cánh gió.  Những bụi cây uốn cong với nét mỹ thuật như bonsai vĩ đại. Cỏ cây lắc lư với bao sắc mầu, đẹp như tranh Monet nhẹ nhàng, lãng đãng giữa mộng và thực.

 Xa rồi tháng ngày lao đao với xanh xao đong đầy trũng mắt. Thị tứ vẫn xôn xao. Khởi giác niệm vô thường vẫn luôn vập vồ miền sinh tử. Chợt quý mỗi phút giây cho mình, cho những người thân.

Vẫn thói cũ: yên lặng. Yên lặng nghe hư âm tứ bề. Yên lặng để niệm miền tâm thức và để thấy mình vẫn là mình.

Một hạt bụi lặng yên…

 

07.20.2017

You may also like...