Hà Nguyên Lãng – Trên Đỉnh Trời Mê

hoanghaclau1

Mây vàng lãng đãng trời tây

Ngỡ rằng Hoàng Hạc xưa bay nhớ về 

 Người xa – mấy dặm sơn khê

Gió hong suối lệ sông mê nhớ người

Người xưa ơi!

 Lầu xưa ơi !

Vọng lâu  chừ thõng cánh dơi

Đong đưa tơ nhện rơi rơi song buồn

Hạc vàng  dáng thoáng mây tuôn

Người chờ – cát bụi vương vương cõi nào

Lầu hoang trăng tỏ lối vào

Quạnh hiu bóng liễu rì rào gió qua

Hà Nguyên Lãng

 

You may also like...