Một số người thắc mắc vì sao có người lại được người thân đã mất hiện về nhưng họ lại không?
Khi một người rời bỏ tấm thân vật chất này, thần thức ( linh hồn) sẽ chuyển sang dạng năng lượng và hoạt động trong cõi trung giới (cõi âm). Mỗi chúng ta đều có tầng số rung động tâm linh khác nhau tùy theo đời sống của chúng ta khi còn ở cõi trần. Vì vậy khi chúng ta lìa trần, cảnh giới ở cõi âm sẽ tương ưng với tầng số rung động của chúng ta . Ví dụ, người khi còn sống làm những điều cực ác, giết mổ loài vật, sát hại người khác thì sau khi chết sẽ rơi vào cảnh giới thấp nhất, cảnh giới âm u lạnh lẽo bởi họ mang những rung động nặng nề. Người khi còn sống làm điều thiện thì sẽ vào cảnh giới cao hơn vì tầng số rung động của họ nhẹ nhàng hơn. Tuy nhiên, tất cả đều trải qua quá trình thanh lọc và được lãnh hội bởi các vị hỗ trợ với tiến hóa cao hơn để từ từ tiến lên cảnh giới cao hơn. Mặc dù thời gian và không gian không như cõi trần nhưng thời gian đầu họ phải thích nghi với môi trường mới (cõi trung giới) và nhất là cách vận hành ở cõi trung giới. Những người tỉnh thức thường thích ứng nhanh hơn những người thiên về chủ nghĩa duy vật, và bám chấp nặng nề vào đời sống vật chất. Những người này thường mang rung động thấp hơn so với những người thiên về đời sống tinh thần. Chúng ta có thể biết được người thân của mình sẽ rơi vào cảnh giới nào sau khi lìa trần chiếu theo đời sống của họ khi còn sống. Người có rung động nặng nề thì thời gian thích nghi sẽ có thể lâu hơn. Đây là lý do đôi khi chúng ta không thấy người thân hiện về những năm đầu sau khi họ mất.
Chúng ta luân lưu nhiều kiếp sống theo vòng luân hồi chứ không phải chỉ một kiếp sống hiện tại. Người thân của chúng ta là những mối nhân duyên mà chúng ta đã gặp không phải từ một kiếp mà có thể từ nhiều nhiều kiếp. Có nhân duyên sâu dầy từ nhiều kiếp, nhưng có những nhân duyên thoáng qua. Nếu mối nhân duyên của chúng ta với người thân không phải là một mối nhân duyên sâu dầy thì sau khi người thân lìa trần họ không còn nhiều quyến luyến với người cõi trần mặc dù chúng ta yêu thương họ hết mực khi họ còn sống.
Những khúc mắc chưa được giải quyết trước khi lìa trần sẽ làm người thân của chúng ta chưa an lòng. Do vậy họ sẽ tìm cách liên lạc với chúng ta qua hiện tượng giấc mơ hay báo mộng. Nhưng nếu không có điều gì vướng bận thì họ sẽ tập trung lo hành hoạt ở cõi trung giới (cõi âm) để tiến hóa lên cảnh giới cao hơn và cuối cùng đi đầu thai. Thần thức ở cõi giới bên kia cũng bận rộn như chúng ta ở cõi trần vì họ tiếp tục lãnh hội và tiến hóa. Sau khi lìa trần, thần thức (linh hồn) sẽ từ từ ý thức rằng họ đang ở trong một hoàn cảnh mới và tách ra khỏi các vướng bận lúc còn sống ở cõi trần để hành hoạt hẳn trong cõi giới mới. Sự thích nghi lâu hay mau tùy vào tầng thức tâm linh của chúng ta.
Thật ra hiện tượng giấc mơ hay báo mộng chỉ là một trong những cách mà người đã mất liên lạc với chúng ta. Có những hiện tượng khác nữa như nhập xác vào người khác, hay gửi những thông điệp qua những hình thức vi tế mà chúng ta không cảm nhận được bởi chúng ta không có khả năng tâm linh. Khả năng tâm linh chỉ có thể phát huy nếu chúng ta có niềm tin, có mẫn cảm và có sự mong cầu bởi có chiêu cảm mới có cảm ứng. Chúng ta phải quay về nội tâm để có sự tĩnh lặng và có cơ hội cảm nhận và phát triển khả năng tâm linh. Thiền định là một trong những phương tiện hữu hiệu nhất bên cạnh nhiều yếu tố khác.
Những người có “căn cơ” hoặc “căn duyên” thì họ không mong không cầu hiện tượng tâm linh vẫn đến với họ. Nói nôm na là họ có duyên số với thế giới tâm linh và có năng lực tâm linh. Nếu chúng ta là người “vô căn” hay thiếu căn cơ thì không tin hoặc không cảm nhận được hiện tượng tâm linh nên cho dù người thân có tìm cách kết nối chúng ta vẫn không thể cảm nhận được. Bên cạnh đó, người có nhiều kiến thức thế gian chưa chắc là người có trí tuệ tâm linh nên khả năng tiếp nhận những gì thuộc phạm trù tâm linh có thể bị hạn hẹp.
Có những người sống trong thế gian nhưng tâm không vướng vào thế gian. Họ là những người sớm giác ngộ hay đã giác ngộ nhiều và họ đã rèn luyện ý thức ngay ở cõi trần thì sau khi mất họ không lưu lại cõi trung giới lâu, mà nếu có thì cảnh giới của họ rất cao và tiến thẳng vào hành trình tái sinh. Khi họ còn sống, đời sống của họ thanh cao và đầy phẩm hạnh. Nếu người thân của chúng ta là những người này thì họ siêu thoát rất nhanh sau khi mất. Nhưng phần lớn chúng ta trải qua kiếp sống trần gian với ít nhiều vô minh dẫn đến sự tạo nghiệp. Nghiệp cũ chồng nghiệp mới nên chúng ta mới trôi lăn trong vòng luân hồi. Trôi ra sao thì tùy vào nghiệp lực của mỗi người.
Tóm lại, người thân đã mất của chúng ta có liên lạc với chúng ta hay không cũng có thể một phần tùy thuộc vào chúng ta, nhưng nói chung thần thức (linh hồn) sẽ tập trung cho sự tiến hóa và họ phải bắt buộc dứt vương vấn đến cõi trần thì rung động mới được nâng cao và tiến vào cảnh giới cao hơn. Rung động càng thấp thì thời gian lưu lại ở cõi trung giới càng lâu nên ngay đời sống hiện tại chúng ta phải tập cho mình hướng đến một đời sống tinh thần và lý tưởng hơn nữa là không bám chấp nặng nề vào bất cứ điều gì, như lời đức Phật khuyên “buông bỏ là giải thoát”. Chúng ta không chờ qua đến bên kia mới tìm giải thoát mà phải chiêm nghiệm về giải thoát ngay trong đời sống này.
05.31.2025
Lê Diễm Chi Huệ