Một sợi tóc chênh vênh…

trăng-khuya-1
Một tách trà khuya. Cô kéo màn cửa sổ lên cao để có thể nhìn thấy ánh trăng sau vườn xuyên qua tàng cây.  Đêm nay, trăng tròn và sáng lung linh.  Những nhánh lá trĩu nhẹ vờn theo gió đong đưa như khêu gợi ý tưởng phiêu bồng. Trăng đâu còn xa lạ gì đối với cô. Trăng là tri kỷ thủy chung từ thủa cô lên năm lên bảy.  Vậy mà ngần bấy chục năm trôi qua, mỗi khi ngắm trăng là cô đều có cảm xúc bồi hồi như cảm giác mới biết yêu. Thiên nhiên sao lại có ma lực kỳ diệu đến như vậy. Hồn cô ruy rẩy và như nhảy thoắt lên chín tầng mây, lạc vào cõi bồng bềnh, như cá được trở về với nước.
 
Không thể cưỡng lại sự cuốn hút của ánh sáng bàng bạc kia, cô rón rén mở cánh cửa bước ra sau vườn và đem theo chiếc ghế ngồi cùng tách trà nóng. Tựa lưng vào ghế, cô ngớp từng ngụm trà và nghe lòng dâng lên một khoái cảm rưng rưng. Gió mát lạnh dịu êm vờn lên da thịt như những cái vuốt ve của đôi bàn tay tình nhân.  Tiếng lay nhẹ của cỏ cây khẽ chạm vào nhau như tiếng thì thầm bên tai.  Cô nhắm mắt lim dim tận hưởng sự tịch tĩnh của màn đêm mà mấy tháng nay cô xa vắng. Đi về xiêu viêu giữa hai cõi, cô cũng như trăng: độc hành từ vô lượng kiếp. Giữa xôn xao, cô thấy tịch lặng.  Giữa niềm vui cô thấy thâm u. Trăng ngây ngây, có sầu, có lận đận?
 
Con trăng cổ độ
lơ lửng lặng căm
ngàn năm xanh ngát
nghiêng nghiêng trời lận đận?
 ….
Bao năm cô trầm giấc cô miên, ngụp lặn trong cõi nhân gian không ai hiểu. Chốn u tịch giúp cô hồi sinh, lắng đọng suy tư về đời mình, đời người. Cô thăng hoa tâm hồn mình trong thi ca, trong thiên nhiên, trong niềm vui và đôi khi ngay cả trong sự đau khổ. Hương vị cô liêu, nổi u mộng là chất liệu cho cõi bồng bềnh, một “tiên cảnh bồng lai” giữa cõi chợ. Có ai từng đáp bến kỳ cùng mới thấu, mới cảm và mới hiểu!
 
Ta ngóng mãi một phương trời lãng đãng
Nghe thênh thang réo gọi cõi ba ngàn
Ta đi tìm ta bao tháng năm lận đận
Quay quắt hồn mình rên rỉ với hư vô
 
Bỗng cô nhớ âm thanh guitar vang vọng trầm bỗng. Cô vô nhà đem cây guitar ra ngồi đàn hát một mình. Cô, trăng, và tàng cây hòa quyện nhau dưới bóng trăng như thủa xa xưa. Đêm nay cô muốn cạn tách trà, đàn hát và say cùng trăng bởi cô lại tung tăng sống với tâm hồn. Lên xuống theo bước trầm nhân gian, cô vẫn thấy tự tại, và an nhiên với thuyết tương đối trong mọi khía cạnh của cuộc đời.
 …
Một sợi tóc chênh vênh
Một sợi tóc lênh đênh
Ôi những sợi tóc
Như món nợ trần gian
Phù sinh như giấc chiêm bao
Thương thay một kiếp má đào trầm luân…
 
Sương khuya thấm dần khiến cô thấy lành lạnh. Tạm xa cõi bồng bềnh. Trở vô nhà, cô mở bản nhạc Moonlight Sonata nghe và trầm tư một mình trong bóng đêm để tiếp tục làm “con tằm nhả tơ” hay cô thường đùa với bạn hữu là “trả nợ trần gian”.
Ngoài kia, trăng nằm chơ vơ!
 
06.19.2016
Lê Diễm Chi Huệ
 
 



You may also like...