Tấm vải trắng niệm quanh xác chết
Người vợ hiền mỏi mệt cúi đầu
Lề đường vắng lặng biển dâu
Bức tường hoang dại một màu tang thương.
Saigon đó ! Chán chường ngăn cách
Hố giàu nghèo tai vách mạch rừng
Người thì hoang phí thung dung
Bao người đói rách bần cùng thiếu ăn.
Còn chiếc bánh thôi đành nhường nhịn
Bịnh trầm kha đành nhín thuốc men
Thân tàn ma dại nhuốc nhem
Chết không mộ chí nằm bên lề đường.
Năm sắp hết tháng tàn, người vợ
Không nén nhang thương nhớ người thân
Chết là hết kiếp nợ nần
Vong linh trôi dạt muộn màng kiếp sau.
Paris, 13/10/2021
Lê Đình Thông