Thênh Thang Gọi Cõi Ba Ngàn

noncao

Mười năm chôn dấu niềm riêng

quên đi điện đài lăng tẩm

núi Ngự sông Hương

lặng lẽ

ra đi tìm bến giác

chừ ngồi ngơ ngác

ngắm mây bay!

thế thái đảo điên

lòng người điên đảo

chìm sâu

bao nỗi tàn hơi

ta ngóng mãi

một phương trời lãng đãng

nghe thênh thang

réo gọi cõi ba ngàn

ta đi tìm ta

bao tháng năm lận đận

quay quắt hồn

rên rỉ với hư vô

thương đời thương người

tim ta chất ngất

nghe tang thương

quanh quẩn đâu đây

khép nổi lòng

quảy túi thơ dong ruỗi

cõi u buồn

như Huế tự ngàn xưa

ta trở về thủa trước

tịch mặc

nhìn cánh chim chiều

chao đảo giữa thinh không

giữa dòng đen đục

bỗng nhận ra

dung nhan, diện mục

lệ tủi sầu

vương khoé mắt cay cay

ta cứ mãi ngược xuôi

đi về

nơi trần thế

mượn hồn thơ

khóc với cỏ cây

vì đâu ta mãi lênh đênh nhỉ?

 cô liêu

một mảnh bóng trăng gầy

nữa gót trần ai

chu du bốn bể

réo mù sa

khâm nhẫn rủ mây về

ngắm trái núi, chùm mây

quên đi cõi chợ

mịt mù bụi nhân sinh

hồn du tử

muôn năm sầu khổ

lây lất nhìn đời

tan tác khói hương bay!

Lê Diễm Chi Huệ

09.12.2015

You may also like...