Cái tựa đề có vẻ lâm ly bi đát, có thể làm người ta liên tưởng người viết nói về một cuộc tình lở, nhưng không, đó chỉ là tựa đề của một bài hát. Lại nữa, câu thơ, ca từ chứa sẳn đâu trong tàng thức. Cô nhạy cảm và nhạy bén với âm nhạc bởi nó không phải là âm thanh vô hồn mà là tri kỷ muôn đời của tâm hồn cô. Nó có thể làm cô thăng hoa bay bổng, hoặc sướt mướt dưới tà dương.
Ta ở đây là cô và những bi lụy không cần thiết. Cô – một thời bi lụy, một thủa chênh vênh với bao vách sầu, giờ đây có cảm tưởng cô đã lần mò leo qua hết. Những vách sầu không cần thiết đó là chướng ngại trên hành trình thức tỉnh tâm linh. Tuy nhiên bản chất đa sầu đa cảm vẫn theo đuổi cô. Người thương mới sáng tác bản nhạc mới. Cô kêu hát cho cô nghe trước như bao lần để coi có góp ý về giai điệu hay ca từ. Cô thích tư duy và đi tìm sáng tạo riêng trong cách trình bày. Những bản nhạc của anh cô từng hát, nặng tính nhân bản, có nhiều bài cũng bi ai nhưng cô chưa bao giờ khóc. Hôm nay mắt cô ướt bởi lời nhạc chạm vào cung bậc thấp nhất cõi lòng cô: Một bóng mờ phai quyện thoáng hương nguyền giữa chốn u trầm.
Ca từ đẹp làm cô rưng rưng rướm lệ. Nó gợi cô một bóng hình đã yên giấc ngàn thu:
Thiên thai, sen ngát hồng tay
Âm vang, tấu khúc nhạc hay
Tiếng kinh xưa còn đây
Tay buông, trăng nước sum vầy
Ai mang tờ kinh cũ, tìm về trong tiếng chuông
Gió theo lối đào, hoa xuôi thuyền non vắng
Áo ai gói vàng, mây bay trong hoàng hôn
Dáng ai khuất dần, trăng mờ bên suối
Ngọc Tuyền còn reo, lời vang đong đưa theo lối hoa đào rơi
Thiên thai, núi cao trời xanh, ôm bóng hoàng hoa
Thiên duyên, hóa thân từ đâu, thị hiện trong cõi đời này
Biết chăng đêm nay, ba nghìn cõi, một tâm vơi đầy.
Thiên thai, dáng ai ngày xưa, in bóng ta dương
Đêm nay, kết tinh hạt sương, về đây trong ánh mắt hồng
Hồn quê xa xăm, tìm về chốn cũ, tình xưa ngậm ngùi
Đào nguyên đó, mây nước đâu quên người
Lời kinh thiên thu, quyên vào hư không
Ai chờ ai giữa bến đời hiu quạnh, giữa bình minh lẫn cả hoàng hôn. Hồn cô như một mảng rêu phong giữa cõi Ta Bà:
Hồn ai một mảng rêu phong phủ
Ăm ắp hương nguyền nhuốm tịch liêu
Mắt huyền ươm khói mờ u uẩn
Đối nguyệt mênh mang khuất dặm mù
Ôi những vách sầu hằn sâu mà người nghệ sĩ leo mãi không qua khỏi. Một chạm khẽ – rưng rưng. Một chạm khẽ – chới với.
Rời nhau để đi tìm bình an, nhưng liệu có bình an không? Cô muôn đời mang một tâm hồn nghệ sĩ. Cũng đành!
Ta có cần xa rời nhau không, hay tiếp tục ẩn hiện cùng đưa nhau đến cuối cuộc hồng trần?!
12.27.2020
Lê Diễm Chi Huệ