Đêm thấy ta là thác đổ…

Một thân hữu nói với cô ” CH ơi, CH viết một bài nói về Covid đi . Cả gia đình CH bị Covid nhưng không ai bị gì . Vậy Covid không kinh khủng như người ta nói”. Cô trả lời rằng không, cô sẽ không viết. Cô không viết bởi vì cô không muốn đưa ra một nhận xét khách quan dựa trên trải nghiệm riêng của mình, trong khi tác hại Covid đáng sợ hơn nhiều.

Điều khiến cho Covid trở nên đáng sợ nhất đó là không ai biết được hệ miễn nhiễm của mình mạnh hay yếu để có thể lường trước được các phản ứng phụ nguy hiểm. Nỗi hoang mang lo sợ tác động đến tâm lý nặng nề khiến thân đã bệnh càng bệnh thêm. Cô thuộc loại khỏe mạnh dù ăn chay trường. Cô ăn rất nhiều các loại rau củ quả, trái cây nên từ khi ăn chay cô không còn bị bệnh vặt như ngày xưa. Cô không nhớ lần cuối cùng bị cúm là lúc nào. Lợi ích của việc ăn chay thật rõ rệt, và cô luôn khuyến khích bạn bè giảm bớt thịt cá để có sức khỏe tốt hơn, chưa nói đến việc lo sợ bị béo phì. Không biết việc ăn chay bao năm có phải là một trong những yếu tố giúp cô vượt qua virus Covid hay không, nhưng chắc chắn có vì ít nhiều cơ thể cô được thanh lọc qua những năm trường chay. Chị cô phổi yếu và thường hay bị viêm phổi, nên Covid lậm vô phổi gây biến chứng viêm phổi. Mỗi lần thấy chị vật vã ho cô xót xa. Đã qua ba bốn tuần mà ho vẫn chưa dứt. Cơ địa mỗi người một khác nên triệu chứng nặng nhẹ, nhiều ít ở mỗi người khác nhau, nên cho rằng Covid không đáng e ngại là không đúng, không nói là không nên.

Dù cô không bị quá nặng để phải vào nhà thương nhưng sự tàn phá của virus Covid rất rõ vì cơ thể hoàn toàn mất sức, chưa nói đến hệ thần kinh cũng yếu đi. Sau ba tuần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Tưởng tượng những người không khỏe mạnh và tuổi cao, chắc họ phải mất cả một hai tháng mới hồi phục.

Nếu cô có một lời khuyên thì cô sẽ khuyên những ai bị nhiễm Covid không suy nghĩ, không ưu tư, không lo lắng, hoàn toàn sống với giây phút hiện tại và quan sát mọi biến chuyển trên thân mình, thứ nhất là tránh mọi cảm xúc để không làm yếu đi hệ miễn nhiễm. Quan sát biến chuyển thân mình để nhìn ra bản chất của thân tứ đại, tấm thân mà chúng ta quý như vàng như ngọc, tấm thân mà chúng ta chăm chút chỉ trong thoáng chốc cơn gió vô thường có thể quật ngã và cuốn đi.

Đêm tình tự cùng Covid, cô có cảm tưởng như thấy mình là thác đổ. Thác cuồn cuộn từ “lòng gan phèo phổi” uốn mình lắc lư theo hàng trăm, ngàn, có thể là triệu con virus. Sự bất lực trước cơn thác đổ ít nhiều giúp cô cảm niệm cơn gió vô thường đã gõ cửa ghé thăm cô. Thật vậy, mỗi ngày trôi qua là chúng ta tiến gần đến cái chết một chút nhưng vì chúng ta không muốn và không chịu chấp nhận sự thật phũ phàng đó mà thôi. Đường nào cũng đến La Mã, vậy chúng ta nên đi một cách thong dong và tự tại. Cô sẽ xây cho mình một đền đài để lặng yên quán tưởng, để bớt ham muốn, bớt hão huyền bởi đường còn xa vạn dặm và một mình cô sẽ bước đi …

11.29.2020

Lê Diễm Chi Huệ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *