Trưa đong đưa theo cung buồn thiên cổ

Trưa đứng bóng. Vạn vật im lìm như đang mặc niệm. Những tàng lá đu đưa nép vào nhau tự tình sau mỗi cơn gió vèo bay qua.

Trưa say tách trà. Hương thơm thoang thoảng tỏa ngát không gian mùa hạ. Sắc hương hoa gợi hồn phiêu du giữa không gian tịch lặng của mùa đại dịch bao trùm khắp nơi.

Trưa gợi bi ai. Tiếng chim tu hú vang vọng xa gần – não nùng. Mây trắng lững lờ dắt dìu nhau trôi chầm chậm dưới bầu trời xanh trong.

Trưa gọi âm hồn về cõi nhân gian. Bóng quỷ xanh xao quỳ trên nấm mồ hoang ngồi khóc sướt mướt, tiếc thương hình hài đang rũ mục.

Trưa nhớ Hàn Mặc Tử một thủa “Ưng Trăng”. Trưa nhớ Bích Khê run rẩy với “Tỳ Bà”….những hồn muôn năm cũ chập chờn cảm thương kẻ ủy mị.

Trưa thương bước chân thầm, mộng mị ươm lên bờ tóc với tháng ngày rong ruỗi ngắm trái núi chùm mây quên đi cõi chợ.

Trưa gieo tủi hờn cho những tình duyên thương lở dở. Ân tình hun hút theo gió mây.

Trưa lịm tiếng đàn du dương. Hồn ai đong đưa theo cung buồn thiên cổ. Thanh âm vang dội hư không.

Trưa vòi vĩnh…sầu thoát thai!

08.01.2020

Lê Diễm Chi Huệ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *