Cả tuần qua cô vẫn tiếp tục hành thiền, hai buổi một ngày và mỗi buổi 40 phút. Cho đến hôm nay đã có một vài tiến triển tốt, đó là cảm thọ trên thân không còn khó chịu, và không hiểu sao không có cảm thọ nào, nếu có thì cũng chỉ một hai lần. Có lẽ “nó” biết không thể quấy rầy cô được nữa nên không tìm đến. Không còn sự đau nhức vào phút cuối để tâm thôi thúc cô phải nhìn đồng hồ, và dĩ nhiền cô không làm. Bốn mươi phút trôi qua thật nhanh. Điều duy nhất mà cô sẽ tiếp tục làm tốt hơn là chế ngự tâm khởi niệm. Ở điểm này cô cũng thấy sự tiến bộ vì càng ngày càng ít khởi niệm hơn, và nếu có cô cột tâm trở lại việc quán sát hơi thở. Cô cũng cảm nhận tâm mình tĩnh lặng hơn mỗi khi ngồi thiền. Với sự tiến triển này, cô sẽ tăng thời gian thêm 10 phút vào tuần tới, có nghĩa là 50 phút. Mục đích cuối cùng là 1 tiếng đồng hồ mà cô đặt cho mình.
Càng đi vào bên trong càng ít muốn ra ngoài. Cuộc đời là một bài học và tất cả nếm trải trong cuộc đời làm cho chúng ta trở nên sáng suốt hơn, gạn lọc hơn. Thiền là chìa khóa để bước vào hay người bạn đồng hành trong hành trình tâm linh. Cũng có thể nói rằng nó là một hành trang không thể thiếu. Bây giờ còn sức khỏe, chúng ta nên cố gắng dành thời gian rèn luyện thân tâm để đời sống có chất lượng hơn. Cô đã cảm nhận được sự thay đổi đó qua việc ăn chay, và bây giờ thêm ngồi thiền, ngồi một cách nghiêm túc mỗi ngày, chứ không phải ngày có ngày không như lúc xưa. Nó sẽ trở thành một phần trong đời sống của cô. Cô quan niệm tất cả thay đổi nào khiến chúng ta hướng thượng hơn đều là những thay đổi tốt lành. Không phải bất cứ ai cũng có duyên để kết nối tâm linh. Hầu hết những ai có trải nghiệm tâm linh đều thay đổi ít nhiều về nhân sinh quan. Cô cũng không ngoại lệ. Trải nghiệm tâm linh là một cầu nối, một cơ duyên đưa cô đến một ngã rẽ mới trong cuộc đời.
Khi chúng ta cảm nhận ít nhiều sự chuyển đổi trong nội tâm thì mới hiểu rằng chúng ta không nên thả hết thời gian chạy theo ngoại cảnh. Quá vọng ngoại dễ làm chúng ta đánh mất mình, đánh mất thời gian nuôi dưỡng nội tại. Sức mạnh nội tại sẽ lớn dần theo sự tĩnh lặng thân tâm. Không biết từ lúc nào cô không quan tâm không đặt nặng những lời khen chê bởi cô không cầu tất cả mọi người hiểu mình, điều cô cần là cô hiểu chính cô, từ ưu và khuyết điểm để cô quán chiếu và sống tốt hơn.
Cuộc sống chúng ta luôn có những thuận duyên, chướng duyên. Chúng ta như những kẻ chèo thuyền. Sự tĩnh lặng thân tâm giúp chúng ta khéo léo lạng lách qua những ổ ghềnh nghiệp chướng. Cô đã từng vụng về để thuyền mình va vào các ổ ghềnh khiến thuyền vỡ toang. Tuy nhiên, cô vẫn có nhiều phước duyên bởi cô luôn có những người mà cô gọi là “Bồ Tát” luôn dìu dắt cô ra khỏi bao hoạn nạn.
Thật vậy, cô có nhân duyên được người bên kia thế giới theo độ. Khoảng năm năm về trước, khi cô đứng trước biến cố. Người xưa trở về giúp cô vượt qua cơn khủng hoảng. Khi mình bị bức màn vô minh che khuất, mình khó thấy được sự việc một cách sáng suốt. Anh luôn bên cô ròng rã bao năm, dìu dắt cô trong mỗi cơn bão táp. Anh đã giúp cô đột phá những bức tường vô minh để hôm nay cô chập chững bước đi một mình. Cô cảm niệm sự hóa độ của anh một cách sâu xa và phát nguyện đi trên con đường hướng thượng, hy vọng vượt thoát mê lầm và anh an tâm siêu thoát. Cô nợ ân tình, những “Bồ Tát” trong cõi hữu hình và cõi vô hình. Cô nợ con trăng cổ độ một thủa nằm nghiêng nghiêng ngóng chờ cô tự tình…Ôi con trăng sầu vạn thủa.
“Trăng nằm sóng soãi bên cành liễu
Đợi gió đông về để lả lơi”
Câu thơ của Hàn Mặc Tử là những câu cô thích nhất về trăng từ thủa còn nhỏ. Trăng luôn lung linh diệu vợi, huyền hoặc và gợi sự bi lụy nhất trong cô, nhất là những lúc cô say khướt bên bờ tục lụy. Cô thích ngắm trăng. Có cảm tưởng rằng trăng bây giờ không huyền hoặc, không ủy mị mà thanh thoát và tĩnh lặng, có lẽ do sự chuyển hóa nội tâm trong cô. Mảnh trăng kia không còn chênh chếch để cô đối gương, sướt mướt mà trăng nay đang rụng xuống cầu …
05.23.20
Lê Diễm Chi Huệ