Posted in

Trầm Mặc

  Thoát tục, trần tục khoảng cách Như đường tơ kẽ tóc Ta ngồi ngơ ngẩn ngắm mây bay Giữa phố thị xôn xao Một con chim- hái lượm hạt miên trường Hồn vật vờ – níu trang kinh Nghe từng tế bào da thịt Vỡ tung rưng rức nhớ! Câu thơ – con chữ – cạn chén trà khuya Cứ tự tình như thác đổ đầu ghềnh Ẩn hiện nổi sầu vạn cổ Xoáy … Trầm MặcRead more

Trăng: Người Tình Muôn Thủa
Posted in

Trăng: Người Tình Muôn Thủa

Tôi không nhớ là đã yêu trăng tự bao giờ. Tôi chỉ nhớ là thủa nhỏ, tôi rất mê ngắm trăng. Một cái thú mà lắm lúc làm cho Mẹ tôi phải phàn nàn. Mẹ năm lần bảy lượt gọi tôi vô ăn cơm tối, nhưng tôi cứ lưỡng lự vì say sưa vân du cùng bóng nguyệt. Vùng kinh tế mới Dak Lak, nơi gia đình tôi bị cưỡng bức đi sau khi miền … Trăng: Người Tình Muôn ThủaRead more