Miên man giữa bạt ngàn
Ta đứng trên đồi cao lộng gió
Ngắm chùm mây trắng
Dòng sông chảy – xa xa
Hằng hà sa số hạt bụi bay ập vào mắt
Những hạt bụi ô trược
Hoen ố bởi vô minh
Trời đất nao nao
Dáng chiều u rũ
Ngẳng nghiu hàng cỏ dại
Vô thường đỗ giấc tiêu sơ
Ta đứng trên đồi cao – ngó xuống
Cõi chợ lao xao
Lung linh bọt phù sinh
Mảng lợi danh hư huyễn tợ sương sa
Người người chìm cơn mê mung
Mộng tưởng đảo điên
Hận thù chất ngất
Ta đứng trên đồi cao – ngước về phương Đông
Vọng Câu Thi Na
Ẩn hiện phế tích điêu tàn
Tịch tĩnh gương xưa
Mang mang
Lời vi diệu tự ngàn năm
Như giọt nước cam lồ
Rưới lên vi tế bào chuyển rung
Tâm tươi mát rãi mềm thân cọng cỏ
Tri kiến bừng lay nhẹ khúc từ bi
Chợt thương người
Thương ta
Thương vạn sinh linh giữa mênh mông trời đất
Thương sông, thương hồ
Thương lau, thương lạch
Thương biển cả ngàn khơi
Ta đứng trên đồi cao – cúi lạy dòng sông
Cuốn trôi những muộn phiền
Những mù tăm
Cho mảnh đất phì nhiêu đơm hoa kết trái
Rộ nở những đóa từ tâm
Điểm tô đời theo năm tháng triền miên
02.2016
Lê Diễm Chi Huệ