Bao nhiêu yêu thương là bong bóng
Nhân duyên trần thế ai biết chăng?
Đời người giống như là quán trọ
Tá túc vài hôm phút chạnh lòng
Gió lạnh, màn đêm, tiếng dế kêu
Một mình lặng lẽ trong đêm thâu
Cô đơn nặng gánh người tu sĩ
Sóng vỗ trường giang mấy kiếp sầu
Thời gian trôi qua như giọt nước
Đầy cả tháng năm, đầy oán ai
Vui buồn có khi nào biết trước
Nay vui – mai cỏ mọc u hoài
Gió lạnh, mây bay về cuối phố
Nhân gian bụi phủ mấy tầng không
Ngồi tĩnh lặng nghe từng giọt nước
Quê cũ nghìn xa bỗng chạnh lòng
Nam Minh