Hermit and The Emptiness

Poem by Minh Duc Trieu Tam Anh

Translated by: Le Diem Chi Hue

daosi

Contemplating amid the emptiness of mountain valley

I suddenly noticed, evening hurrily

chased after the cloud.

Time fell heavily on silent rock,

with presence-completely lost in space.

I boarded solitude to find tears

in fragile death.

Fireflies have become blind,

leaving the stars

with no one to watch?

An hermit life, an old crab leaving its cave,

high up on a mountain-still afraid of rising tides

Shirtful dusts- I got exhausted of brushing off.

A reclusive life entailed much annoyances.

A hermit life, a bird on mountain peak,

chanted under new sunlight, amid smog.

It bled by the poet ‘s melancholic soul,

which sparked like fire in the twilight.

I wandered at night under lone moon

Willow trees shivered in rainy dews.

All my life, I denied fame,

to lead a quiet path

 since the beginning.

Boundlessness is now just a breath

with timeless smiles around here

My life as a hermit, an old crab leaving its cave,

transformed into grasses at Western hill.

Lê Diễm Chi Huệ


Đạo Sĩ và Hư Vô

ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi
bỗng thấy chiều
hớt hải đuổi theo mây
khối thời gian rơi vào triền đá lặng
hiện tại nào
mất hút ở đầu cây

đời đạo sĩ, con còng già bỏ tổ
lên non cao còn sợ nước triều dâng
bụi đầy áo,
phủi hoài tay cũng mỏi
có nhiều khi ẩn dật cũng ưu phiền

ta ghé bến đìu hiu tìm hạt lệ
rơi quanh mình
với nỗi chết xanh xao
hoa đốm bay đã vô tri trong mắt
còn bầu trời ai hái những vì sao!

đời đạo sĩ, con chim trên đỉnh núi
ngợi ca ngày
nắng mới giữa mù sương
chim rướm máu bởi hồn thơ u khoát
rớt xuống trần như lửa cháy tà dương

ta bước xuống,
đêm,
và vầng trăng lạnh
khóm lau già run rẩy nước sương mưa
trọn thân thế ta
chối từ vinh hạnh
theo con đường lặng lẽ tự ngàn xưa

chừ vô biên chỉ còn là hơi thở
và nụ cười bất diệt ở quanh đây
đời đạo sĩ,
con còng già bỏ tổ
hóa thân làm lau cỏ ở đồi Tây!

Minh Đức Triều Tâm Ảnh

You may also like...