Một bản tin tìm cha cho đứa con vô tội ở nước Ý vào cuối năm 2002 đã làm chấn động người dân địa phương. Câu chuyện có thật ấy cũng đã khiến trái tim biết bao người thổn thức.
Em bé da đen bị bệnh máu trắng và một bí mật đau thương buộc phải hé mở
Câu chuyện bắt đầu khi gia đình chị Madra và anh Peter ở Foyer đều là người da trắng nhưng lại sinh ra một em bé da đen. Trong những năm qua chị Marda luôn cười nói với những người xung quanh rằng, do bà nội của mình là người da đen, ông nội là người da trắng, nên đứa con gái Monica mới xuất hiện sự lai giống như vậy.
Nhưng năm 2002 Monica bỗng nhiên bị sốt cao, bác sĩ Andrew chẩn đoán em bị bệnh máu trắng, biện pháp chữa trị duy nhất là làm phẫu thuật cấy ghép tủy. Kết luận cuối cùng như sau:
“Hết thảy những người có quan hệ huyết thống với Monica, hãy đến bệnh viện để làm xét nghiệm tủy xương, bởi những người như vậy là dễ dàng tìm được mẫu tủy thích hợp nhất, cả nhà và người thân họ hàng của hai bên, tốt nhất đều nên đến bệnh viện để làm xét nghiệm”.
Khi biết được điều đó, sắc mặt của Marda tái nhợt, tuy nhiên cô cũng vẫn báo cả nhà tới làm xét nghiệm máu nhưng lại khá thất vọng vì không ai phù hợp với đứa con da đen của cô.
Cuối cùng bác sỹ Andrew chia sẻ chỉ còn cách duy nhất là vợ chồng cô có thể sinh thêm một em bé nữa, hy vọng có cùng nhóm máu với Monica. Nghe đến đây hai tâm trạng hai vợ chồng Marda đều trùng xuống và xin phép bác sỹ cho họ có thêm thời gian suy nghĩ thêm.
Vào buổi tối thứ hai văn phòng bác sỹ Andrew có tiếng gọi cửa, là vợ chồng Marda bước vào. Chồng cô, anh Peter nắm chặt lấy tay vợ, vẻ mặt nghiêm túc nói với bác sĩ: “Chúng tôi có một chuyện muốn nói với ông, nhưng ông hãy hứa là sẽ giữ bí mật cho chúng tôi, bởi vì đây chính là bí mật lâu năm của vợ chồng chúng tôi”.
Bí mật được chia sẻ với hy vọng tìm thấy cha ruột của đứa trẻ
Anh Peter chậm rãi bắt đầu: “Chuyện xảy ra vào tháng 5/1992. Lúc đó, con gái lớn của chúng tôi Jelena đã được 2 tuổi, Marda làm việc trong một quán ăn, đến 10 giờ tối mỗi ngày mới được về nhà.
Buổi tối hôm đó trời mưa rất to, khi Marda tan ca trở về thì trên đường đã gần như không còn ai nữa.
Khi đi ngang qua một bãi đậu xe bị bỏ hoang, Marda nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô sợ hãi quay đầu lại nhìn, thì thấy một chàng trai da đen đang đứng phía sau cô. Anh ta tay cầm một khúc cây, đánh cô ngất đi, và làm nhục cô.
Đợi đến khi Marda tỉnh lại, loạng choạng trở về nhà thì đã hơn một giờ sáng, tôi lúc đó tựa như đã phát điên lên, xông ra ngoài để tìm người da đen kia tính sổ, nhưng đã không có một bóng người nào ở đó cả.
Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng chúng tôi ôm nhau khóc thảm thiết, cả bầu trời dường như đều đã đổ sập xuống”.
Mắt của Peter ướt nhòe theo câu chuyện mà anh kể: “Không lâu sau đó, Marda phát hiện mình đã mang thai.
Chúng tôi vô cùng sợ hãi, lo sợ rằng đứa con này chính là của người da đen kia. Marda muốn phá bỏ cái thai này đi, nhưng lòng tôi vẫn ôm một tia hy vọng, biết đâu đứa bé trong bụng này chính là con của chúng tôi thì sao.
Cứ như vậy, chúng tôi đã thấp thỏm chờ đợi mấy tháng.
Tháng 3/1993, Marda hạ sinh một bé gái, là da đen. Chúng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng từng nghĩ rằng sẽ đem đứa bé này giao cho viện mồ côi, nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của nó, chúng tôi lại không nhẫn tâm.
Chúng tôi quyết định sẽ đối xử tốt với cô bé này …
Nói cho cùng thì Marda cũng đã mang thai, đó cũng là một sinh mệnh mà. Tôi và Marda đều là những tín đồ Cơ Đốc thành kính, sau cùng chúng tôi đã quyết định nuôi dưỡng em bé, đặt tên cho là Monica”.
Cảm thông sâu sắc với câu chuyện của vợ chồng anh Peter, bác sỹ Adrew cuối cùng đã hiểu vì sao đôi vợ chồng này lại sợ sinh thêm một đứa con như vậy.
Ông gật đầu tựa như đang suy nghĩ: “Nếu đã như vậy, dẫu cho ông bà có sinh thêm 10 đứa nữa, cũng rất khó sinh ra được đứa bé có tủy xương thích hợp với Monica!”
Bác sỹ nhìn Marda nói như thử thăm dò: “Ông bà phải tìm được cha ruột của Monica, nói không chừng tủy xương của anh ta, hoặc tủy xương của con cái anh ta có thể thích hợp với Monica.
Nhưng… ông bà có bằng lòng để cho anh ta xuất hiện trong cuộc đời mình lần nữa hay không?”
Marda nói: “Vì con, tôi bằng lòng tha thứ cho anh ta, nếu như anh ta chịu bước ra để cứu đứa bé, tôi thề sẽ không khởi tố anh ta”.
Chấn động trước lòng yêu thương con của người mẹ, ngay tức khắc bản tin tìm cha cho em bé đặc biệt này được lan tỏa trên toàn nước Ý. Nội dung thông điệp được gửi đi như sau:
“Ngày 17/5/1992,
Ở bãi đậu xe đường số 5, khu thương nghiệp thành phố Avenue, một người phụ nữ da trắng bị một chàng trai da đen cưỡng hiếp. Không lâu sau, người phụ nữ kia đã sinh ra một bé gái da đen. Cô và chồng đã không chút do dự mà gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng bé gái này.
Tuy nhiên điều không may chính là, hiện tại cô bé bị bệnh máu trắng, cần phải làm phẫu thuật cấy ghép tủy gấp, ba ruột của cô bé chính là niềm hy vọng duy nhất để cứu sống cô, hy vọng người năm xưa sau khi đọc được lời nhắn này, hãy mau chóng liên hệ với bác sĩ Adrew làm việc tại bệnh viện Elizabeth”.
Hơn 2 tháng sau bản tin, chân dung người đàn ông bí ẩn dần lộ diện
Đã hai tháng trôi qua, vẫn không nhận được thông tin gì về người đàn ông da đen năm xưa ấy. Hai vợ chồng anh Peter thậm chí đã nghĩ hay là người này không còn có mặt trên đời, ông ấy đã đi khỏi nước Ý, hay bản thân ông ta không dám đối diện với sự thật… nhưng vì Monica thân yêu họ chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.
Cùng với sự tuyệt vọng đó của gia đình Peter, ở thành phố Napoli, có một ông chủ 30 tuổi của một nhà hàng cao cấp trong lòng bắt đầu dậy sóng. Anh chính là người đàn ông da đen cùng với câu chuyện 10 năm về trước luôn đau đáu trong tim, tên anh là Achlia.
Ít ai ngờ tới một ông chủ thành đạt như Achia lại có một quá khứ bi đát như vậy. Năm 1992 anh là nhân viên cho một nhà hàng, cả ngày bị sai tới sai lui không kịp trở tay. Hôm đó ngày 17/5 là ngày sinh nhật của mình nhưng thật không may anh lại bị làm vỡ một chiếc đĩa trong khi dọn dẹp. Ông chủ của anh là một người phân biệt chủng tộc nên rất khinh miệt những người da đen, bởi vậy ông ấy đã túm chặt lấy cổ Achlia và bắt anh phải nuốt hết những mảnh vỡ đó.
Cuộc đời Achlia luôn phải sống trong tủi nhục từ khi còn là tấm bé, vì cha mẹ mất sớm, biết thân phận mình nên anh luôn phải cố gắng chăm chỉ làm việc. Nhưng mọi sự nỗ lưc đều vô ích khi ông chủ vẫn luôn tìm cách đánh đập và chửi bới anh thậm tệ, quá uất hận nên đêm đó Achlia đã đấm trả lại ông chủ và lao ra đường với suy nghĩ rằng sẽ báo thù người da trắng.
Buổi tối trên đường trời mưa tầm tã dường như không có một bóng người đi lại, trên bãi đậu xe anh gặp Marda, xuất phát từ sự báo thù về phân biệt chủng tộc, anh đã cưỡng gian người phụ nữ vô tội đó.
Sau sự việc, Achlia trong lòng thấp thỏm không yên. Ngay tối hôm gây ra sự việc anh đã dùng số tiền đón sinh nhật của mình mua vé xe lửa đến Napoli, rời xa khỏi thành phố đầy tội lỗi này.
Một thời gian sau, Achlia kiếm được một công việc thuận lợi ở nhà hàng của một người Mỹ, vợ chồng ông bà chủ đó rất quý tính cách thông minh cần cù của anh. Họ đã đồng ý gả cô con gái Lina cho anh, còn giao cho anh quản lý toàn bộ công việc kinh doanh của nhà hàng.
Anh đã không chỉ nhanh chóng phát triển nhà hàng thành một cơ sở kinh doanh thuận lợi mà còn là bố của 3 đứa con rất đáng yêu. Trong mắt người thân Achlia thật sự là một ông chủ tốt, người chồng tốt và người cha tuyệt vời.
Về phía Achlia, trong lòng anh vẫn không sao quên được tội ác năm xưa mà mình đã phạm. Anh luôn cầu nguyện với Thượng Đế xin Người hãy phù hộ người phụ nữ đã từng bị anh làm hại kia, hy vọng cô có thể bình an vô sự sống một cuộc sống hạnh phúc, và không bị tổn hại bởi tội lỗi anh đã gây nên. Đây là bí mật của cuộc đời mình mà anh trước giờ chưa từng nói với bất kỳ người nào cả.
Và hôm nay, Achlia đã đọc đi đọc lại bản tin của đứa trẻ da đen đó đến mấy lần, trực giác mách bảo rằng anh chính là kẻ cưỡng gian đang được tìm trên tờ báo đó. Anh không bao giờ nghĩ rằng, người phụ nữ đáng thương đó cuối cùng đã mang thai và đã nuôi dưỡng đứa con vốn dĩ lẽ ra không thuộc về mình.
Anh không nhớ mình đã nhấc máy để gọi cho bác sỹ Andrew mấy lần, vì bản thân không thể nào mở miệng để bắt đầu câu chuyện. Tâm trí Achlia đang giãy giụa đau đớn, nếu như đứng ra thừa nhận tất cả, mọi người sẽ biết được quá khứ xấu xa nhất của anh, những đứa con sẽ không còn yêu thương anh nữa, anh sẽ mất đi gia đình hạnh phúc và người vợ xinh đẹp, cũng sẽ mất đi sự tôn trọng của xã hội đối với mình.
Tình cha con trỗi dậy, không gì có thể ngăn được những việc mà Achlia cần phải làm cho Monica
Cuối cùng Achlia đã chia sẻ câu chuyện được giấu kín của cuộc đời mình với vợ, sau khi anh nhận thấy rằng đã đến lúc cần nói ra sự thật này. Vợ anh lúc đầu cũng giận dỗi cho anh là kẻ lừa đảo và đưa các con về nhà bố mẹ đẻ, mặc dù lúc đầu nghe câu chuyện thì bố mẹ vợ Achlia cũng rất tức giận nhưng ngay sau đó họ đã chia sẻ với con gái của mình rằng:
“Chúng ta nên tức giận về hành vi của Achlia trong quá khứ. Nhưng con có từng nghĩ qua hay chưa, nó có thể bước ra, cần có dũng khí lớn đến dường nào, điều này chứng tỏ lương tâm của nó còn chưa mất đi. Con muốn chồng con là một người từng phạm sai lầm, nhưng bây giờ có thể sửa đổi? Hay là muốn một người chồng mãi mãi chỉ biết chôn vùi trong quá khứ tàn ác?”
Ngay sáng hôm sau Lina vội trở về bên cạnh Achlia, nhìn thấy Achlia cặp mắt đỏ hoe, Lina kiên định nói: “Achlia, anh hãy đến chỗ bác sĩ Andrew đi! Em sẽ đi cùng với anh!”
Họ đã liên lạc với bác sỹ Andrew và ngày 8/2/2012, vợ chồng Achlia vội đến bệnh viện Elizabeth, sau khi làm xét nghiệm DNA, kết quả nhận định anh thật sự chính là cha ruột của Monica.
Đối mặt sự thật là một phương thuốc hữu hiệu để chuộc lỗi và chữa lành mọi vết thương
Ngày 10/2, vợ chồng Marda yêu cầu được gặp mặt Achlia. Lúc đầu, anh không có đủ dũng khí để nhận lời gặp họ, nhưng Marda cầu xin hết lần này đến lần khác nên anh đã đồng ý.
Ngày 18/2, dưới sự sắp xếp bí mật của bệnh viện, vợ chồng Marda gặp Achlia trong phòng khách. Khi nhìn thấy Marda, bước chân Achlia nặng nề, cảm giác tội lỗi làm anh cảm thấy thật khó khăn để tiếp xúc với người đối diện. Marda và chồng bước đến, nắm chặt lấy tay anh, ngay tức khắc 3 người khóc không thành tiếng, nước mắt của ba người hòa lẫn vào nhau.3 người họ giờ đang cùng có một sự thương yêu chung, một mục đích chung đó chính là cứu được Monica bé bỏng tội nghiệp.
Achlia nghẹn ngào: “Xin lỗi, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi! Câu nói này tôi đã chôn sâu trong lòng suốt hơn 10 năm nay rồi, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội để nói với chị”.
Marda nói: “Cảm ơn cậu đã có thể bước ra. Cúi xin Thượng Đế phù hộ, tủy xương của cậu đã cứu sống con gái tôi!”
Ngày 19/2, bệnh viện xét nghiêm xương tủy đối với Achlia, may mắn thay nó hoàn toàn thích hợp với Monica! Bác sĩ xúc động nói: “Đây thật sự là kì tích!”
Ngày 22/2/2003, thời khắc mà mọi người chờ đợi từ lâu cuối cùng đã đến, xương tủy của Achlia được cấy ghép vào trong thân thể của Monica. Chỉ sau 1 tuần, bé Monica khỏe mạnh xuất viện. Vợ chồng Marda đã hoàn toàn tha thứ cho Achlia, mời anh và bác sĩ Andrew đến nhà họ để làm khách mời thân thiết của gia đình. Nhưng ngày hôm đó Achlia lại không đến, anh có nhờ bác sĩ Andrew mang đến một lá thư.
Nội dung bức thư viết: “Tôi không thể quấy nhiễu cuộc sống bình yên của anh chị lần nữa. Tôi chỉ hy vọng Monica và anh chị sẽ sống hạnh phúc bên nhau, nếu như anh chị có khó khăn gì, xin hãy nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp đến cùng! Đồng thời, tôi cũng rất cảm kích Monica. Con bé đã cho tôi một cơ hội để chuộc tội, là con bé đã cho tôi có được những khoảnh khắc vui vẻ của nửa cuộc đời còn lại. Đây chính là món quà mà con bé đã tặng cho tôi!”
Người biết nói lời xin lỗi là người dũng cảm nhất. Người biết cách tha thứ là người mạnh mẽ nhất. Và người biết cách quên đi quá khứ đau buồn là người hạnh phúc nhất. Bởi vậy mà mọi lỗi lầm của chúng ta đều có thể được tha thứ khi chúng ta có đủ dũng khí nhận ra nó.
Trong cuộc sống này, ai cũng cần yêu và được yêu. Nhưng để làm được điều ầy, mỗi chúng ta cần có một trái tim từ bi và tấm lòng sẵn sàng tha thứ. Đấng Tối Cao sẽ soi sáng tâm hồn mỗi con người, để giúp chúng ta giữ lại những thiện lương, sự cao thượng… giữ lại những điều tốt đẹp để cùng hướng tới một tương lai hạnh phúc hơn.
Gia Viên
Source: DKN