Ta lặng lẽ ra đi tìm bến giác
Phảng phất đâu đây một nỗi buồn
Duyên hợp
Duyên tan
Ta đứng nghiêng
Mặc niệm dưới bóng chiều
Đối gương
Soi mình trên phiến lá
Làn môi khô
Tóc rối
Long lanh hư ảo
Vô thường chao nghiêng
Chiếc lá rơi
Một cuộc sinh tử -vừa dứt!
Ta chợt thấy
Hình hài từ vô thủy
Nghiệp nối nghiệp
Giữa cõi trùng trùng
Nỗi buồn hoang sơ
Đọng trên khóe mắt xanh
Ta miên viễn
Quay cuồng
Giữa huyễn mộng
Ngày tháng qua
Lết phết bụi ưu phiền
Bỗng tiếng chuông ngân xa
Lời kinh vọng gần
Bờ tỉnh thức- đong đưa
Chợt nhận ra
Ta-lữ khách trần gian
Chất ngất vạn nỗi sầu
Lê Diễm Chi Huệ
người còn xuôi ngược nơi trần thế
mộng ước năm xưa vẫn ngóng chờ
ta ngồi lật từng trang kinh dở
nghe tiếng lòng thương nhớ cố nhân
NP
Ta buồn ta tìm vui
Cuộc vui naò cũng tàn
Buồn
Vẫn còn buồn
Ta buồn ta tìm bạn
Bạn vắng nhà
Ta lang thang khắp phố
Buớc vào quán nước quen
Vẫn ly cafe’ đen đậm đặc
Sao bấy guờ nhạt nhẻo vô duyên
Buồn vẫn chưa tan
Ta phải trở về nhà
Thư phòng vắng lặng
Lần dở những trang kinh :
“Khi xúc chạm việc đời
“Tâm không động không sầu
“Tự tại và vô nhiễm
“Là phước lành cao thượng ”
Buồn đã tiêu tan
o TÚY HÀ
Áo len
Vào đông khoác vội áo len
điểm thêm vài sợi tóc đen bạc dần
tôi nhìn tôi tự tủi thân
buồn riêng một gánh giữa trần gian vui
khóc cười bi uất ngậm ngùi
trời cao tay ngắn dập vùi bão dông
thu chín rụng là lập đông
sao còn xác lá trên đồng tuyết bay
chắc là còn luyến tình say
thanh xuân thuở ấy tháng ngày rong chơi?!
hỏi tôi hay là hỏi người
chắc là bóng hỏi hình chơi ấy mà
em hình, tôi bóng đã xa
từ mùa đông cũ trăng ngà vỡ tan
giữa sương đêm mưa đại ngàn
gom thêm gió chướng tro than dập vùi
tàn đông nắng lại reo vui
giọt dài giọt ngắn ai khui nỗi niềm
cũng là giọt nắng chao nghiêng
đậu trên nỗi nhớ niềm riêng thôi mà
vào đông ly xứ xa nhà
khoác thêm áo ấm ơn nhờ em đan
từ ngày em hát anh đàn
bây giờ tan tác áo còn em đâu.
Hỡi ơi xuân đã thay màu
len không đủ ấm lạnh đau xứ người.