Nguyễn Nam Trân – Mưa Trên Yamate-Sen

 

Rồi ngày mai phòng triễn lãm sẽ đóng cửa,

Và mở thêm lần nữa,

Để làm gì?

Thanh Tâm Tuyền

 

Nếu như trời không xanh,

Thì em bung chiếc dù xanh.

Utada Hikaru

Tôi yêu em một lượt với mùa mưa,

Mùa mưa bây giờ trôi vào dĩ vãng.

Tình nở tình tàn, cơn mưa bóng mây,

Tình nuối tiếc như mưa dầm tháng chạp.

Gặp em năm nào cứ ngỡ hôm qua,

Em lên tàu từ Shinagawa1,

Tôi quên xuống rồi, quá Gotanda,

Mất dấu trong dòng người Shibuya,

Hay em đổi đường Yokohama?

Cánh áo em xanh ngày xưa gặp tôi,

Xin đang yêu ta chở mộng lên trời,

Mộng xa vời, tay người đâu với kịp,

Nên áo phai màu tự thưở xa xôi.

Ba mươi năm sau mình tìm lại Tokyo,

Lỡ cuộc trăm năm, đánh mất hẹn hò,

Đường cao tốc đâm ngang vườn cỏ biếc,

Tiệm tạp hóa nghèo biến mất vào mơ.

Gác trọ ngày xưa ga Sugamo,

Cảnh sát cũng không thấy giữa bản đồ,

Trường cũ, tường rêu lặng chờ mưa tới,

Chiều gió lên, nghiêng ngã ngọn ichô2.

Em vẫn đợi tàu ga Shimbashi,

Trời đổ mưa từ Otemachi,

Em không có tuổi từ ngày tôi đi,

Để tàu chạy vòng như gã tình si,

Ai ngóng ai hoài, phía Nippori?

Em về, tiếng khóc đuổi theo tôi,

Tôi đuổi theo chi hết một đời,

Xin được làm người trên bến cũ,

Đợi tàu như thưở mới đôi mươi.

Tôi khách đa tình muôn kiếp xưa,

Mùa sang trang sách mở ơ hờ,

Viết tên em lên mù cửa kính,

Khi tàu đi nhanh về cuối cơn mưa.

Nguyễn Nam Trân

(Của Tokyo Và Tôi)

1 Tên những nhà ga trên đường xe điện Yama-no-te vòng quanh Tokyo, một đường xe không có ga đầu, ga cuối.

2 Cây ngân hạnh (ginkgo), biểu tượng cho Đại Học Tokyo, trường cũ của tác giả.

You may also like...