Đêm trừ tịch
tiếng đàn Koto réo rắt
cứa mảng hồn
rơi rớt
cõi thâm u
vầng nguyệt lạnh leo lét
đìu hiu hắt chốn cô phòng
bờ vọng tưởng
mãi muôn trùng xa vắng
vi tế bào – hấp hối– chuyển rung
nghe ăn năn
ứ đọng hạt mi sầu
đêm chập chùng
đêm rưới cô lieu cổ mộ hoang vu
âm khí bùng lên
rờn rợn cõi vô hình
hồn vật vờ
buốt lạnh trăm năm!
ôi! rưng rức
những tháng ngày hội cũ
ôi! thiên thu
réo khúc biệt ly sầu
mỏi gót lênh đênh
mịt mù nhân thế
gác chuyện nhân gian
quên trăm mối tơ lòng
đêm vô hành – cỏ cây mặc niệm
máu lưu trào như thác đổ non xa
vén màng tuệ giác
du thủ – soi mặt mày
ngóng miền như nhiên
rộn ràng
bờ tỉnh thức hoan ca
thôi hẹn nhé
những thú vui trần thế
bốn mươi năm
in dấu cuộc tao phùng
xin giã biệt
bao đêm trường vô tận
bóng nghiêng dài
cời cợt với hư vô
ôi! huyễn mộng
luyến lưu ngàn dặm gió
khoác vành tang
phơ phất giữa thinh không
thân cát bụi trải bao triền vực thẳm
nghi ngút trầm đưa tiễn giấc chiêm bao!
ldch
10.28.2015