con bướm nhỏ qua vườn mang tin sớm
nắng chợt hồng trên cánh lá rung rinh
cây tịch lặng,
đọng đầu sương lấm tấm
ta và người,
cùng thở giữa mông mênh
hoa rất nhỏ,
nhụy vừa tung phấn trắng
gió bên trời,
nghiêng cánh chở tình đi
một chút lòng, mai sau là phấn trắng
điểm tô đời,
ai biết, những màu thi!
cọng cỏ lao xao,
xanh, cười như nước biếc
ợn bên hồ, con cá đớp lăn tăn
mắt ai động,
ngắm bóng mình tưởng thật
đá và người,
nhân ái quyện thành văn
Con bướm nhỏ qua vườn vui nắng sớm
ngắm vô cùng đất nở nụ cười hoa
ngày chợt đến xóa màn đêm lận đận
cây trái lành
phơi phới những tình ta
hoa quá nhỏ
mắt người không thấy được
đã bao ngày mài miệt dệt tình thi
đời một thoáng,
dâng vào lòng vĩnh cửu
vẫn vô cùng, vĩnh cửu, bóng mùa đi
cọng cỏ mơn man xanh,
đùa vui sương nước
lòng mênh mông, chìm và lắng rất xa
quên mai mốt,
chỉ bây giờ là thật
hạnh phúc này,
rất nhỏ, lại quá đổi bao la!
Minh Đức Triều Tâm Ảnh