Posted in

Bên Em Luôn Có Ta

Chiều rưng rưng với bao dòng ký ức. Cô nhâm nhi tách trà trên chiếc xích đu đưa kẽo kẹt. Gió xào xạc cuốn theo những chiếc lá úa rơi rụng trước sân. Những chiếc lá nâu sẫm, chiếc lành lặn, chiếc rách tả tơi lác đác rơi làm cô chợt nhớ đến bản nhạc “Hoa Rụng Ven Sông” của nhạc sĩ Phạm Duy:

Giờ đây trên sông hoa rụng tơi bời!
Giờ đây em ơi cơn mộng tan rồi!

Lòng anh tan hoang thôi vỗ tình ơi
Ngày như theo sông bóng xế chiều rơi..

Lời nhạc vừa mượt mà vừa bóng bẩy, vừa tượng thanh vừa tượng hình khiến hồn cô chơi vơi. Âm điệu du dương, dặt dìu như tiếng nỉ non xoáy sâu trong cõi mộng. Ôi thanh âm kia làm hồn cô run rẩy! Lòng ai tan hoang nhưng lòng cô chẳng tan hoang bởi phước báu của cô mang cho cô những người “thầy”, dìu dắt, bảo bọc và sưởi ấm tâm hồn cô từ những cơn gió bụi trần gian. Minh, Bảo, Long và Phong, phảng phất một phiên bản tâm hồn cô.

Minh là người người thầy lớn bởi Minh là lá chắn của đời cô. Dù tâm hồn từ hai thái cực nhưng bồi bổ cho nhau. Minh nặng tính khoa học và điềm đạm, đỉnh đạc. Cô thì lại cực kỳ mẫn cảm: dễ buồn dễ vui, nắng mưa bất chợt. Nhìn giọt sương rơi cô có thể chạnh lòng. Nghĩ đến Minh cô nhớ đến bài Tạ Tình của Hoàng Thi Thơ:

Tình yêu này em nhớ ơn anh
Tình yêu này em nhớ ơn thêm..
Em tôn thờ anh suốt đời

Minh dìu cô trong từng bước nhỏ bước lớn bởi cô từ nhỏ như một “tiểu công chúa” trong một đại gia đình suốt ngày chỉ biết đọc sách mơ mộng. Cô thuộc cõi giới lơ lửng và Minh kéo cô về với thực tại để cùng nhau đi hết cuộc trần gian này. Cô học nhiều bài học từ Minh nhưng bài học lớn nhất đó là sự bao dung và từ tâm và cách đối nhân xử thế vì cô luôn được gia đình bảo bọc.

Bảo, người muôn năm cũ, là người thầy tâm linh giúp cô chiêm nghiệm đạo lý cuộc đời. Lần đầu tiên biết Bảo trở về từ cõi chết, cô khóc như mưa. Không phải cô chỉ khóc vì xúc động mà bối rối như thế giới bị đảo lộn. Bảo không trở về với hình hài xưa mà trong một thần thức minh mẫn và thông tuệ vì đã được huấn luyện bao năm. Cô liên tưởng đến bài “Người Về Như Bụi” của Hoàng Quốc Bảo khi nghĩ về Bảo:


Người về như bụi
vàng trang sách xưa
người về như mưa
soi tìm dấu cũ
người về như mưa..

Mà Bảo về như bụi thật, bởi Bảo bây giờ là những hạt lượng tử lướt trong không trung, không hình không tướng nhưng làm cô lây lất:


Tôi buồn như cỏ … dại
một đời héo khô
lạnh lùng mưa qua
tôi buồn như gió
bay ngang thềm nhà
thấy ai ngồi đợi
sầu tôi đã già


Tâm hồn Bảo phảng phất phiên bản nghệ sĩ của tâm hồn cô. Bảo tài hoa nhưng chất ngất cô liêu với nỗi niềm sâu thẳm. Qua Bảo cô khám phá không gian năm chiều và cõi giới lung linh u huyền tồn tại song song với cõi hồng trần. Bảo giúp cô hiểu sâu nhân quả để tránh dữ làm lành, và chiêm nghiệm cõi giới bên kia trong hành trình thức tỉnh tâm linh.

Long không phảng phất phiên bản nào tâm hồn cô nhưng là tấm gương nhắc nhở cô biết sống cho tha nhân. Long gợi cô nhớ đến bản ” Để Gió Cuốn Đi” của Trịnh Sơn:

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không ?
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi

Long – Một tâm hồn cao thượng sống cho những điều cao đẹp thay vì chỉ biết cho mình.Giữa cõi ô trược đầy rẫy cuộc tranh dành danh lợi, có được mấy ai quên mình để ưu tư!?

Phong là phiên bản đậm nét của tâm hồn cô: trầm mặc, thong dong. Nghĩ đến Phong, cô chợt nhớ đến bản “Tịch Mặc Nét Ai Cười” của nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo, bây giờ đã là thiền sư:


Xin làm con đò chở nhân gian qua
Bờ bến trăm năm, thân chú mịt mù
Làm sông dài chảy mênh mang nhớ
Không có người … vốn không có người

Phong là con đò chở nhân gian qua. Phong trầm mặc với nụ cười muôn thủa trên môi, nột nụ cười an yên như trấn an những chúng sanh mãi mê ngụp lặn trong ưu phiền. Phong là phiên bản “đạo sĩ và non cao” trong cô, những khát khao thoát tục từ ngày còn thơ ấu bởi cô yêu say đắm tiếng chuông chùa, âm thanh thanh thoát xoáy vào thâm tâm buồn bã gợi bao ảo giác lạ lùng: huyền thoại như cổ tích, chập chờn như mộng mị. Phong gợi tỉnh thức. Phong nhắc kham nhẫn, là “một thủa buồn như sông”. Hai tâm hồn, mỗi người một thế giới, một sứ mệnh.

Cô ví những người thầy là hồ nước và cô là con cá nhỏ tung tăng bơi lội bởi cô được là chính mình, được hỉ nộ ái ố, được dệt mộng trần gian, và luôn rong ruỗi trong hố thẳm tư tưởng của mình.

Giữa trùng trùng duyên khởi, mỗi người là một nhân duyên cô đã gặp trong tiền kiếp. Dù tất cả hiện hữu trong cuộc đời cô trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, hay chỉ cùng cô đi một đoạn đời, mỗi nhân duyên đến rồi đi, hay ở lại đều để lại trong tâm hồn cô một dấu ấn hay một bài học. Và cô vẫn là một lữ khách cô độc trần gian bởi bên tai luôn vang vọng lời Phật nhắc nhở rằng mỗi chúng sanh phải tự cầm đuốc mà đi.

Ta muốn nhặt bóng mình
trong đám bèo rong trôi nổi
khởi giác niệm
bên tách trà
dong ruỗi ngắm trăng sao
ừ thôi thế cuộc xoay vần
người đi kẻ ở bao lần đổi thay
ừ thôi về ngắm mây bay
ừ thôi giã biệt tháng ngày trở trăn

05.19.2025
Lê Diễm Chi Huệ

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *