Những tưởng cô lặng lẽ ra đi tìm bến giác nhưng bây giờ cô lại thấy mình chìm sâu dưới cõi trầm luân. Cô có cảm tưởng như mình đang đứng trong con lốc xoáy giữa hai ranh giới đạo và đời. Những đêm tịch lặng, những phút giây trầm mình dưới trăng giờ còn đâu?. Những việc mà xưa nay cô không bao giờ muốn làm bây giờ cô phải làm, những điều xưa nay không bao giờ thích suy nghĩ bây giờ lại suy nghĩ. Cô muốn lên núi nhưng núi mãi chênh vênh!. Lòng cô mênh mang, ngỗn ngang giữa đôi bờ sóng vỗ ngàn trùng. Ôi! Gần bốn mươi tuổi đời cô mới mở mắt, nhận ra cõi ô trọc đầy rẫy cuộc tranh đua danh lợi, những tị hiềm, những nhân tình thế thái bạc như vôi. Cô từng vẽ lên mình đôi cánh thênh thang, chấp những ước mơ đạo pháp dân tộc và rồi bây giờ đành ném vào không trung tận đáy chán chường:
Giờ em bỏ phố lên rừng
Bỏ trăm năm mộng lưng chừng cuộc chơi
Giờ em ngưng đếm sao rơi
Mịt mù sinh tử nghiệm đời sắc không!
Cô vùi đầu vào đèn sách để quên đi đoạn đường vừa đi qua như một cơn ác mộng:
Ôi những ước mơ xa vĩnh viễn
Giờ còn đâu bao năm tháng mõi mòn mong
Cô sẽ thu mình trở về đời sống bình lặng, đời sống một giáo chức không lao xao, không bon chen. Cô sẽ chẻ tóc dệt thơ để vơi đi bầu nhiệt huyết tuổi trẻ, để tận cùng nhìn ra những điêu ngoa gian dối của con người.
Bạch hạc chiều nay đôi cánh mõi
Chỉ thấy hoang vu cả đất trời
(Thôi Hiệu)
Rồi ai cũng chỉ là một nấm mồ thôi. Bấm víu chi thêm lòng trĩu nặng. Có đó không đó xoay vần theo vô thường. Và giấc mơ xưa trở lại. Cô thấy mình bay bỗng, bay xa vào cõi bồng bềnh, thoát ly những hệ lụy và cô chỉ là một lữ khách trần gian.
Hạ 2015
Lê Diễm Chi Huệ