“Bạch hạc chiều nay đôi cánh mỏi
Bỗng thấy hoang vu cả đất trời”
Hai câu thơ của Lý Thừa Nghiệp thường hiện lên trong tâm trí cô vào những buổi chiều tà. Câu thơ gợi cảnh gợi tình mang đến cảm giác rười rượi. Cô có cảm tưởng mình như đôi cánh bạch hạc mệt mỏi kia. Bạch hạc mệt mỏi vì cả ngày soải cánh bay lượn giữa bầu trời mênh mông. Còn cô thì mệt mỏi với nhân tình thế thái.
Đã từ lâu, cô không tha thiết với lao xao. Càng ngày cô càng cảm thấy quý quỹ thời gian của mình và cô chỉ dành thời gian cho mình, cho những người cô thương yêu. Nếu mấy chục năm trước cô sống cho cảm xúc, cho con tim thì mấy chục năm sau cô sẽ sống cho lý trí . Cô muốn tìm chân lý cho riêng mình, và lấy trí tuệ làm phương tiện bởi cảm xúc đôi khi là mù quáng. Ấy vậy mà ngày xưa, cô sống hết mình với cảm xúc. Những cung bậc mãnh liệt ngày nào dường như đã bị bão hòa, nhường chỗ cho sự thanh tịnh. “Những hẹn hò từ nay khép lại”, để “thân nhẹ nhàng bay lên”. Cô đã khá nhẹ nhàng bao năm nay nhưng muốn nhẹ nhàng hơn, như đôi cánh hạc để cô có thể soải cánh bay trên bầu trời thênh thang.
Cuộc đời là một hành trình tâm linh. Chúng ta có mặt ở kiếp này như những diễn viên được giao cho nhiều vai khác nhau. Cho dù chúng ta diễn có xuất sắc mấy đi nữa rồi kiếp sau chúng ta cũng nhận vai tuồng khác. Khác nhau là ở sự giác ngộ, sự tỉnh thức để kiếp sau chúng ta nhận vai diễn bớt kịch tính hơn. Nhận thức ra như vậy sẽ giúp chúng ta bớt điên đảo trước thói đời, bớt chạy đua theo xu hướng, bớt quay cuồng trước lợi danh. Tuy nhiên thường thì nói dễ hơn làm, và khi cột vào vòng cảm xúc thì chúng ta hay chao đảo, và xử dụng con tim nhiều hơn lý trí. Cô hiểu rõ hơn ai hết bởi cô từng dính mắc. Nhưng cuối cùng cô cũng đỗ bến bình an, quay lưng với mọi cám dỗ, sự giả tạo cùng những lời đong đưa.
Bình yên trên đỉnh cô liêu là điều thú vị mà đòi hỏi chúng ta cần tách mình ra khỏi sự thoải mái hay thói quen, và vượt lên chính mình. Lắm lúc, chúng ta cần làm cuộc cách mạng nội tâm. Cuộc cách mạng nội tâm nào cũng mâu thuẩn, cũng tan nát, tan nát như lời của Thâm Tâm:
“Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”
Tiếng sóng là những ray rứt nội tâm. Hoàng hôn lúc nào cũng dàu dàu, mà ánh mắt trong nhưng lại pha màu hoàng hôn thì thiệt não nùng!
Tiếng sóng trong lòng hay hoàng hôn trong mắt là những hiện tượng liên miên trong tâm hồn nghệ sĩ, nhưng ít ai hiểu rằng những tâm hồn yếu đuối đầy bi lụy đó đôi khi lại là những tâm hồn mãnh mẽ nhất. Cô đã đi qua những chặng gập ghềnh, chân đã mỏi như đôi cánh bạch hạc rã rời dưới hoàng hôn.
08.04.2020
Lê Diễm Chi Huệ