Em bình yên rồi em sẽ bình minh…

Cũng hơn tháng nay anh không về. Cô không lấy làm lạ vì thỉnh thoảng anh mới về, có khi cả nữa năm. Thường anh về chỉ khi nào cô có khúc mắc, hay anh cần chia sẻ điều gì. Không về nhưng cô biết anh vẫn bên cô giữa không gian bao la, giữa làn ranh ngăn cách của hai cõi vô biên. Cô trầm mình trong cõi ô trọc và anh vất vưởng giữa hạt nguyên tử mù khơi.

Có lẽ anh an tâm nghĩ rằng cô bình yên và cô sẽ bình minh. Thật vậy không bình minh cũng phải bình minh bởi cô nếm trải biết bao mùi vị mà chiếc thuyền nghiệp duyên đã đưa đẩy. Và đêm nay cô thả mình trầm tư bên tách trà khuya, vuốt mái tóc lê thê. Vài sợi tóc chông chênh rơi rũ sàn nhà như những mảng ân tình rẩy rụa tan theo cánh gió mùa hạ.

Không ai tránh khỏi sự mất mát người thân. Cô lại chuẩn bị cho một sự mất mát lớn, điều khiến cô dao động bởi tâm hồn cô vốn nghệ sĩ, buồn vui khác người. Cô không muốn nghĩ đến bởi nghĩ đến là cô khóc. Tuy nhiên, sự giao tiếp với anh khiến cô bớt chới với, bớt quá đau buồn. Cô biết là có thể không thể nhưng cô vẫn thầm nhờ anh dẫn dắt và bảo bọc cho người thân của cô trong hành trình chuyển tiếp. Một mai đến lượt cô, có thể anh không còn ở đó để đón cô như cung nhạc du dương anh hát thủa nào: ” Rồi mai tôi đưa em đi đến cuối cuộc đời …”.

Còn đó hay không, cô vẫn chờ anh giữa bến đời hiu quạnh bởi nhân duyên đã cột hồn cô với cuộc tình bất tử. Hay anh còn nợ cô nên mãi lẩn quẩn theo. Anh ở bên cô trong mỗi phút giây, trong từng hơi thơ, trong bình minh và trong cả hoàng hôn. Anh là tiếng lòng, là hồn thơ mà cô luôn da diết, điều mà ở cõi nhân gian không thể hiểu. Cũng đành!

Mái tóc cô vẫn dài. Có đôi sợi tóc óng mượt chẻ làm hai, như hồn cô chia hai nẻo, một nẻo cho người thương nặng nghĩa tình và một nữa cho anh, người tình thiên cổ. Cô tự hứa với lòng là cô sẽ bình yên và cũng sẽ bình minh …

“Thôi thì thôi mộ người tà dương

Thôi thì thôi nhé, cũng đành thế thôi”

07.31.2020

Lê Diễm Chi Huệ

You may also like...