Most Recent. In Thơ.

Thơ

Chạnh Cuộc Nhân Sinh

Một mảnh trăng non chợt vỡ rồi Đây tình kia nước lạc mù khơi Sương sa phủ kín màn đêm tịch Hiu hắt song thưa bặt như tờ   ..    Du dương giun dế ra ngồi hát Xót cuộc trần gian ngắn ngủi này Ô kìa đốm lửa in màu huyết Đốt mộng trường sinh sưởi hư không .. Gió rú từng cơn vờn huyệt mộ Rưng rưng ma quỷ khóc canh...

Tím Rưng Rưng

  Ta gửi về đâu tà áo tím Tím buồn tím lịm tím rưng rưng Ôi “tím” có chi mà thương tệ! Hồn quê trăng nước vợi dâng đầy   Sân chùa yên vắng, xanh lùm trúc Dáng cũ hồn xưa chừ nơi mô? Hợp tan trong chuyến đò dâu bể Như cánh bèo trôi dạt cuối giòng   Huế vờn thoáng lặng lên mầu áo Lãng đãng sầu rơi rớt cố đô Bao năm viễn xứ đời xuôi ngược...

Thênh Thang Gọi Cõi Ba Ngàn

Mười năm chôn dấu niềm riêng quên đi điện đài lăng tẩm núi Ngự sông Hương lặng lẽ ra đi tìm bến giác chừ ngồi ngơ ngác ngắm mây bay! thế thái đảo điên lòng người điên đảo chìm sâu bao nỗi tàn hơi ta ngóng mãi một phương trời lãng đãng nghe thênh thang réo gọi cõi ba ngàn ta đi tìm ta bao tháng năm lận đận quay...

Thoáng Xưa

Đong đưa ngày tháng theo huyễn mộng Chạnh lòng ngồi đếm giọt hư không Mộ khúc êm đềm vương mắt ngọc Hồn thơ ray rứt, dạ u hoài Trời xuân lạc bước bên thềm vắng Phố cũ đường xưa vẫn rộn ràng Mông lung dõi mắt tìm hư bóng Ngậm ngùi tưởng nhớ thoáng hương xưa… 02.20.2017 Lê Diễm Chi Huệ