Most Recent. In Thơ.

Thơ

Giây trầm tưởng

Giây trầm tưởng

Ta trở về bến cũ Rong chơi với tháng ngày Những lời thương chưa đủ Xem như hạt bụi bay! Ân tình treo vách núi Khánh kiệt chút hương thừa Cõi nhân gian đầy mộng Giờ chỉ là gương xưa! Đi tìm người thiên cổ Ru hồn ai đêm nay Nén hương-giây trầm tưởng Mong dìu qua kiếp này   Lê Diễm Chi Huệ

Mặc Tĩnh

Mặc Tĩnh

Ta ngồi – mặc tĩnh chờ ai xanh xao chung trà khuya uống cạn tiếng nhạc Sakura trầm bỗng, réo rắt thả cái nhìn xa xăm nghe ý tưởng phiêu bồng cúi đầu vuốt mái tóc chông chênh hồn vật vờ … vẫn ngụp vẫn lặn trong cõi trầm luân chợt thấy mình trôi đi, trôi mãi giữa đôi bờ huyễn hoặc vô biên   ldch

Trầm Mặc

Trầm Mặc

  Thoát tục, trần tục khoảng cách Như đường tơ kẽ tóc Ta ngồi ngơ ngẩn ngắm mây bay Giữa phố thị xôn xao Một con chim- hái lượm hạt miên trường Hồn vật vờ – níu trang kinh Nghe từng tế bào da thịt Vỡ tung rưng rức nhớ! Câu thơ – con chữ – cạn chén trà khuya Cứ tự tình như thác đổ đầu ghềnh Ẩn hiện...

Huế – Một Trời Thương Nhớ

Huế – Một Trời Thương Nhớ

Trong tâm tưởng em vẫn hoài ghi nhớ Mắt u buồn, bẽn lẽn, dáng thư sinh Vẻ trầm tư, thanh thoát, nét thông minh Của thi nhân, người con yêu xứ Huế Anh gợi trong em, một trời thương nhớ Quê xa vời, u uẩn đất Thần Kinh Bao năm rồi theo vận nước điêu linh Miền thơ ấu bừng lên vùng ký ức Em nhớ lắm, mùi hương thơm...