Ai Ngồi Bắt Bóng Trăm Năm
Hoang vu mọc giữa đường ngôi Môi khô, mắt úa, thanh tân – nhạt Buồn lơ đểnh nghe cô liêu giẫy chết Vô thường run rẩy nép tà huy Chiều hấp hối, cỏ cây rẩy rụa Ngớp sương sa vỡ vụn hạt điêu tàn Ta bỗng nhớ người miên man trời đất Như kẻ du mục ngồi ngơ ngác ngắm trăng sao Người đi bốn bể mù tăm Dương trần...