Không phải lúc mô Huế cũng u sầu Mà có lúc Huế cười vui ghê lắm Cơn lí lắc nổi lên thì thăm thẳm Ai biết rồi thì còn ngại mần chi . Rồi những lúc Huế sướt mướt lâm ly Ai vội vã đi lấy khăn giặt ướt Ngẩn ngơ răng người ri mà quen được Khóc rồi cười, cười rồi khóc như ri . Huế là rứa chớ kỳ lạ mần chi Tại ai kia quen … Rứa Chơ RăngRead more
THƠ
Khúc tiêu dao
Ai xõa tóc trong đêm dài u tịch Ngắm trăng già chênh chếch đỉnh đầu non Cây đứng lặng lá hoa thầm phong nhụy Sương rơi đều giun dế hát rền vang . Gió hôn nhẹ lên môi mềm chín mộng Men say nồng lay động nhụy đài hương Mây rên siết đan giăng rèm ben lẽn Bóng ai ngồi tình tự với hư vô . Chung trà cạn man man sầu thiên cổ Khói hương trầm mù mịt lấp thinh không … Khúc tiêu daoRead more
Chạnh Cuộc Nhân Sinh
Một mảnh trăng non chợt vỡ rồi Đây tình kia nước lạc mù khơi Sương sa phủ kín màn đêm tịch Hiu hắt song thưa bặt như tờ .. Du dương giun dế ra ngồi hát Xót cuộc trần gian ngắn ngủi này Ô kìa đốm lửa in màu huyết Đốt mộng trường sinh sưởi hư không .. Gió rú từng cơn vờn huyệt mộ Rưng rưng ma quỷ khóc canh tàn Luân hồi mấy nẻo … Chạnh Cuộc Nhân SinhRead more
Tím Rưng Rưng
Ta gửi về đâu tà áo tím Tím buồn tím lịm tím rưng rưng Ôi “tím” có chi mà thương tệ! Hồn quê trăng nước vợi dâng đầy Sân chùa yên vắng, xanh lùm trúc Dáng cũ hồn xưa chừ nơi mô? Hợp tan trong chuyến đò dâu bể Như cánh bèo trôi dạt cuối giòng Huế vờn thoáng lặng lên mầu áo Lãng đãng sầu rơi rớt cố đô Bao năm viễn xứ đời xuôi ngược Vết tích thành rêu phế phủ … Tím Rưng RưngRead more