Miên Viễn
Ta lặng lẽ ra đi tìm bến giác Phảng phất đâu đây một nỗi buồn Duyên hợp Duyên tan Ta đứng nghiêng Mặc niệm dưới bóng chiều Đối gương Soi mình trên phiến lá Làn môi khô Tóc rối Long lanh hư ảo Vô thường chao nghiêng Chiếc lá rơi Một cuộc sinh tử -vừa dứt! Ta chợt thấy Hình hài từ vô thủy Nghiệp nối nghiệp Giữa cõi trùng trùng...