Most Recent. In Thơ.

Thơ

Bến Mộng

Ta về soi bến mộng Hắt hiu những luống đời Xuân tàn bên khung cửa Thanh tân chầm chậm trôi Đêm lặng bặt Chung trà như nhiên Xác xơ cánh mộng Đắm mình giữa dòng hư huyễn… Cuộc hồng trần bao lần vay trả Tuế nguyệt lơ xơ quặn theo mắt mi trầm Con trăng cổ độ Lơ lửng – Lặng câm Ngàn năm xanh ngát Nghiêng nghiêng trời lận...

Miên Viễn 

Ta lặng lẽ ra đi tìm bến giác Phảng phất đâu đây một nỗi buồn Duyên hợp Duyên tan Ta đứng nghiêng Mặc niệm dưới bóng chiều Đối gương Soi mình trên phiến lá Làn môi khô Tóc rối Long lanh hư ảo Vô thường chao nghiêng Chiếc lá rơi Một cuộc sinh tử -vừa dứt! Ta chợt thấy Hình hài từ vô thủy Nghiệp nối nghiệp Giữa cõi trùng trùng...

Thôi Không Về

Ta lên non cao tìm người thiên cổ mặc kệ gió mặc kệ mưa mặc chốn bụi xôn xao ta không về ừ thôi không về – áo vàng xanh áo đỏ không xênh xang, tuý luý hớp men sầu nhân gian ươm mộng trên tri kiến cuồng loạn tăm tối mặt mày – huyết mạch cạn nguồn khơi thôi không về Ta lên non cao hát khúc vô ưu...

Tịch Mịch Bên Trời

  Con chữ buồn giữa thinh không bặt tiếng Máu buồng tim rỉ rả chảy không nguôi Mộng vỡ rồi, ôi! một giấc chiêm bao Thân liễu dập vùi bao phen chìm nổi Cay xé mắt phiến đá sầu bật khóc Bao mùa trăng cùng bấy cuộc nhân luân Thế thái đảo điên lòng người điên đảo Sóng nhân tình ì oạp vỗ trôi xa Cánh nhạn trắng chao nghiêng...