Tiếng Thơ Hoa Vàng

Nhớ Chùa

Thích Mãn Giác “Từ thuở ra đi vắng bóng chùa  Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua  Trong tôi bừng dậy niềm chua xót  Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa”

Đỉnh Chơi Vơi

“Tôi lỡ sinh ra giữa cuộc đời Mênh mông sóng nước biển đầy vơi Ngày về quê cũ dừng chân tạm Để với nhân gian góp nụ cười”

Nhất Chi Mai

Thiền sư Mãn Giác Bản dịch: HT Thích Thanh Từ Xuân đi trăm hoa rụng Xuân đến trăm hoa nở Trước mắt việc đi mãi Trên đầu, già đến rồi Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua – sân trước – một cành mai